Tôi 38 tuổi, chồng hơn tôi 5 tuổi, kết hôn được 14 năm. Về cơ bản cuộc sống của chúng tôi cũng tạm ổn, có nhà, có một chút tài sản tiết kiệm và hai đứa con đang học lớp 4. Chúng tôi kết hôn khi hai bên gia đình cũng rất khó khăn, thuê một căn nhà nhỏ để sinh sống. Sau 7 năm, nhờ cố gắng và một chút may mắn, hai vợ chồng tự mua được một mảnh đất và xây nhà. Công việc, mọi thứ đang thuận lợi thì đến cuối năm 2016, chồng tôi bị mất việc. Thực sự là lúc đó tôi bị khủng hoảng cả về tinh thần và kinh tế, vừa phải lo động viên chồng đi kiếm việc, vừa phải lo kinh tế. Có chút tiền tiết kiệm nhưng tôi không muốn rút ra, vì quan điểm của tôi còn sức khỏe còn làm ra được. Nhưng chồng tôi không vậy, khó khăn cứ lấy ra mà tiêu. Vậy là chúng tôi bất đồng quan điểm.
Tôi động viên chồng tìm việc làm, vì tiền tiết kiệm để phòng lúc khó khăn, ốm đau, bố mẹ hai bên đều cao tuổi. Mỗi khi tôi nói đến chuyện tìm việc, chồng tôi lại gạt đi với quan điểm “có chết đâu mà lo”. Đã vậy mọi việc trong nhà, cơm nước, con cái anh phó mặc cho tôi, cả ngày nằm xem điện thoại, ngủ, đến bữa gọi dậy thì ăn. Nếu muốn chồng làm việc gì tôi phải nói rõ, nhờ vả. Chồng chỉ làm đúng y lời tôi dặn. Ví dụ tôi nhờ anh ở nhà giặt quần áo, anh bỏ vào máy giặt, xong rồi để đó, không phơi...
Chồng tôi trở thành một con người thụ động, chỉ đâu đánh đó. Thực sự đã có lúc tôi muốn buông tay, nhưng nghĩ lại, lúc khó khăn nhất chúng tôi vượt qua được, giờ có chút của ăn của để, chồng mới chỉ mất việc, sức khỏe có, một số mối quan hệ công tác cũng có, vậy mà lại buông bỏ, rồi còn hai đứa con nữa. Vả lại chồng tôi cũng mới chỉ mất việc, chỉ cần cố gắng mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Một năm sau, nhờ các mối quan hệ công tác của tôi, chồng đi làm cho một doanh nghiệp nhỏ với mức lương khiêm tốn, thời gian khá nhàn rỗi. Tôi động viên chồng kết hợp làm ăn riêng. Trong công việc tôi cũng có một số mối quan hệ khá tốt, có thể giúp đỡ cho công việc của anh, nhưng anh không chịu hợp tác, bằng lòng với mức lương 4 triệu/tháng. Mỗi tháng chồng đưa cho tôi 3 triệu, để lại một triệu tiêu vặt, coi như vậy là xong trách nhiệm, còn mọi việc thế nào tôi tự lo. Một số việc tôi có thể tự gánh vác, nhưng có những việc hợp tác, giao dịch cần có người đàn ông, nhưng chồng tôi nhất quyết không chịu, còn nói tôi tham tiền.
Chồng tôi thường xuyên quát nạt, chửi mắng con với những từ ngữ rất khó nghe. Anh bắt con không được xem tivi nhưng bản thân anh lại không thể rời điện thoại. Việc học của con anh không bao giờ ngó ngàng tới. Anh có thể đi uống rượu, giao lưu bạn bè cả ngày nhưng rất miễn cưỡng hoặc không chịu khi tôi bảo cho con đi chơi hoặc nhờ việc gì đó. Đã không ít lần chúng tôi cãi nhau chỉ vì phương pháp dạy con. Tôi nghĩ dạy con phải từ từ, không phải cứ quát mắng, đánh đập con là giải pháp.
Tôi không biết chia sẻ thế nào để chuyên gia và mọi người hiểu, nhưng thực sự tôi rất mệt mỏi, bế tắc. Tôi muốn chồng hiểu để chia sẻ với vợ, có trách nhiệm với con cái. Chồng tôi lại không hiểu điều đó, cho rằng tôi tham tiền. Cả hai không có tiếng nói chung và tôi rất mệt mỏi. Mong nhận được lời chia sẻ từ chuyên gia và bạn đọc. Tôi xin cảm ơn.
Oanh
Chuyên gia tâm lý Trần Kim Xuân gợi ý:
Chào bạn Oanh,
Đầu tiên bạn nên xem lại bản thân. Bạn là một người vợ tốt, biết thông cảm cho chồng và vun vén cho gia đình. Bạn cũng là một người phụ nữ đảm đang, giỏi giang khi sắp xếp mọi chuyện trong gia đình đâu ra đấy, còn xin được việc cho chồng. Tuy nhiên, bạn đang gồng gánh hết cả phần của chồng. Nói dễ nghe thì bạn đang giúp chồng trong giai đoạn khó khăn. Nhưng nói khó nghe thì là bạn lấn quyền chồng, coi nhẹ năng lực của chồng. Mỗi người trong gia đình đều có vai trò, trách nhiệm, vị trí riêng.
Bạn lo hết mọi chuyện, lại chu đáo, tươm tất dẫn tới chồng bạn "không có đất dụng võ", trở nên thụ động, dần dần tạo thành thói quen ngại và lười lao động. Hơn nữa khi chồng bạn vừa mất việc, còn vợ lại giỏi giang, giao tiếp rộng rãi khiến anh ấy cảm thấy mình vô tích sự, thua kém vợ và chán nản.
Có một yếu tố rất quan trọng ở đây là: Tại sao chồng bạn bị mất việc? Khi chưa mất việc, chồng bạn có những tính xấu như bạn đã nêu không? Có khi nào có mà bạn vẫn chấp nhận không? Mọi chuyện xấu đi là từ khi chồng bạn mất việc. Vậy nguyên nhân chính dẫn tới mâu thuẫn giữa hai vợ chồng có lẽ là vì chuyện này.
Việc bạn nghĩ tiền dự phòng dành cho những lúc thực cần thiết là phù hợp. Chồng bạn muốn tiêu khoản tiền ấy trong lúc này có lẽ vì không muốn trong thời gian anh ấy mất việc, bạn phải vất vả bươn chải; hoặc trong khoản tiền đó có đóng góp của anh ấy, tiêu sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Trong tất cả, có lẽ con cái là còn đem lại cho chồng bạn chút cảm giác mình được nói, được dạy bảo, có người lắng nghe. Những quát mắng, khó chịu của chồng bạn có lẽ cũng là cách để anh ấy giải phóng bớt ức chế trong lòng.
Chồng bạn không cố gắng tìm việc, thụ động, chán nản cho thấy mất việc có thể là một cú sốc với anh ấy; hoặc chồng bạn không đủ mạnh mẽ và nghị lực để tiếp nhận thất bại và bắt đầu lại. Điều này khiến anh ấy trở nên thiếu tự tin. Việc chồng bạn vẫn giúp bạn làm việc nhà cho thấy anh ấy vẫn còn nghĩ tới trách nhiệm của mình, chưa đến nỗi "hết thuốc chữa".
Bây giờ bạn có thể chia sẻ với chồng về những khoản cần phải chi tiêu trong gia đình để anh ấy thấy rằng bạn nỗ lực kiếm tiền không phải vì tham lam. Sau đó khéo léo phân công công việc cho các thành viên trong gia đình. Những việc đã phân công cho chồng, bạn không nên đụng vào nữa.
Việc bạn muốn chồng đứng ra giao dịch làm ăn qua các mối quan hệ của bạn có thể càng khiến anh ấy tự ti và cảm thấy kém cỏi hơn vợ. Bạn có thể bí mật nhờ bạn bè hoặc người thân có ảnh hưởng tới chồng đứng ra thay bạn tác động, khuyên nhủ và dẫn dắt anh ấy vào các mối làm ăn. Khi anh ấy thấy mình làm được việc, lấy lại dần tự tin thì lúc đó bạn hãy bàn chuyện tiếp với chồng.
Chúc vợ chồng bạn sớm vượt qua khó khăn.
Muốn được chuyên gia Trần Kim Xuân tư vấn, mời bạn gửi tâm sự tại đây.
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.