Tôi là tác giả bài: "Bạn trai cứ khất lần chuyện cưới xin". Chúng tôi chia tay nhau gần 2 tháng thì anh nhắn tin làm hòa, nhưng quan điểm vẫn giữ là cuối năm 2018 mới làm đám hỏi. Vì còn thương rất nhiều nên tôi đã đồng ý và giữ hy vọng là anh có thương mình thì mới làm hòa. Xin nói thêm là hơn một năm trước vì thấy anh làm việc với khách hàng Nhật cực, tôi đã nói sẽ học tiếng Nhật để phụ anh. Lúc đó anh cười khẩy, khuyên tôi đừng học, khó lắm. Vì vậy tôi đã ráng theo chương trình học của công ty một năm, vô cùng vất vả. Gần một năm trời tôi luôn thức đến 1,2 giờ đêm để học bài, sáng đi học, chiều đi làm đến 7,8 giờ tối. Nhờ học tốt nên tôi là một trong ít người được cử qua Nhật đào tạo tiếp trong 8 tháng.
Lúc tôi vui mừng, tự hào khoe với anh, anh không tỏ vẻ ủng hộ hay phản đối, chỉ mỉa mai là đi Nhật không có gì hay ho, sao tôi lại thích những thứ phù du, thích xuất ngoại như vậy (anh đã đi Nhật, hoàn toàn không thích văn hóa trong công việc của người Nhật). Lời nói của anh như dội nước lạnh vào tôi. Vậy là sau tất cả nỗ lực của mình, đối với anh việc tôi cố gắng học chỉ vì thích xuất ngoại, muốn hơn người, mặc dù tôi đã giải thích rất nhiều là học vì tương lai, sự nghiệp 2 đứa, vì không muốn anh vất vả nhiều. Tôi luôn tự hỏi là vì chúng tôi không hiểu nhau hay anh cố tình không chịu hiểu.
Khi qua Nhật, thời gian đầu đi làm tôi không có 3G để liên lạc thường xuyên, vì thế không phải thời điểm nào trong ngày cũng trả lời tin nhắn được, thường lúc về đến nhà có wifi tôi mới có thể trả lời, hoặc đôi khi đi party với công ty đi tàu điện về trễ, 1h khuya tôi mới nhắn tin trả lời anh. Anh giận, chúng tôi cãi nhau. Sau đó anh im lặng 9 ngày, ngày thứ 10 tôi nhắn tin làm hòa có, giận dỗi dọa dẫm có, những ngày sau anh vẫn im lặng. Quá mệt mỏi, tôi nhắn tin chia tay, anh vẫn im lặng. Vậy là chúng tôi lại một lần nữa chia tay hơn tháng rưỡi một cách đơn phương như vậy. Thật buồn cười!
Lần này, tôi không khóc lóc, buồn bã nữa, chỉ thỉnh thoảng ứa nước mắt vì tự thấy thương cho mình, tự thấy đau lòng. Quen nhau 4 năm mà thực sự tôi chẳng hiểu gì về bạn trai mình. Mặc dù đã chia tay nhưng tôi luôn tự hỏi giữa chúng tôi có phải là tình yêu? Tôi sợ mình sẽ mềm lòng nếu anh ấy muốn quay lại, vì thực sự chưa đủ hận để bỏ. Dạo gần đây, tôi có suy nghĩ hay là mình xin thẳng qua Nhật làm việc, vừa làm vừa học master chuyên ngành. Cực thì chắc chắn rồi, nhưng ít nhất tôi tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, sẽ trải nghiệm những điều thú vị, thay đổi quan điểm sống của mình. Nếu có tri thức tôi nghĩ mình sẽ tự tin hơn, từ đó mạnh mẽ và độc lập hơn. Còn nếu về Việt Nam, tôi sẽ vẫn đều đặn 8h/ngày làm việc, gặm nhấm nỗi buồn của mình.
Điều tôi e ngại là mình đã 28 tuổi, có quá trễ để bắt đầu hành trình nơi đất khách hay không? Sau khi trải nghiệm xong, về lại quê hương, khi đó đã 31,32 tuổi, liệu tôi có hối tiếc vì thanh xuân không còn? Tôi sợ khi đó bạn bè bận rộn, tôi lại sống những ngày tháng hiu quạnh không mục đích. Những ai từng trải nghiệm, xin hãy cho tôi lời khuyên. Liệu tôi có nên đi?
Hân