Em luôn bắt bẻ khi anh dùng từ gia đình, hay luôn bắt bẻ khi anh nói về chuyện của anh. Cái gọi là "chấp nhận là người tình, hay người tình" của em anh hiểu, và anh hiểu nó giới hạn ở mức độ nào. Chính vì vậy mà thái độ của em, tuy luôn miệng nói rằng em sẽ ở bên anh khi anh cần, nhưng rồi em làm được bao nhiêu, hay khi cần thì một hai tin nhắn, rồi lại im lặng, đã bao lần rồi em có để ý, hay có nhớ không?
Em luôn dùng từ nặng để dành cho anh: "Dối trá, nuốt lời, dạng đàn ông...", đánh giá anh như thằng đàn ông không ra gì, em có hiểu được tâm trạng của anh thế nào không? Không, em đâu cần biết. Em xem anh là một người tình, nhưng cho dù có là một người tình thì anh vẫn là một con người, vẫn cần có sự tôn trọng tối thiểu. Em luôn dành cho anh những lời lẽ chua cay, nếu không nói là nặng lời, liệu có phải là tôn trọng anh không?
Anh chưa bao giờ dùng một từ ngữ hay một câu nói nặng lời nào dành cho em, còn em đã dành cho anh thì nhiều rồi đấy. Anh không phải hạng đàn ông đi tìm phụ nữ để thỏa mãn dục vọng, mà là đi tìm một người phụ nữ đích thực cho cuộc đời mình. Điều anh hứa với em, hứa với điều kiện phải có sự tôn trọng ở hiện tại, tôn trọng lẫn nhau, chứ không phải hứa rồi để khi em cần thì em nhắn tin, em gọi, còn khi không cần là em quăng anh ra chỗ khác. Còn vốn dĩ như em có chồng, khi em cần, anh cũng chỉ có thể gặp để tâm sự chia sẻ chứ không thể như em nói, vẫn còn là người tình.
Có lẽ cuộc đời này đã dạy cho em nhiều điều nên em luôn muốn người khác sống theo cách nghĩ của mình. Không phải vậy đâu em, phải chấp nhận và dung hòa mọi cái mới có thể có được niềm vui sống. Cái nhục chí mà em nói, anh chưa hề thể hiện hay than thở với ai, và bản thân anh cũng đang cố gắng để tự mình đứng dậy mà không cần bất cứ sự giúp sức nào. Nói chuyện, tâm sự với em, vì anh nghĩ em là người anh thương yêu, ít nhiều là chỗ dựa tinh thần. Nhưng rồi em lại đánh giá anh như người đàn ông yếu đuối, tại sao vậy, anh đã cầu cạnh hay van xin em điều gì chưa mà để em phải đánh giá anh như vậy?
Em bảo anh buông xuôi điều gì? Tại sao em không suy nghĩ lại chính mình để hiểu rõ hơn? Điều gì làm anh phải quyết định như vậy? Em bảo anh không biết trân trọng, giữ gìn, có quá lắm không? Vậy em có biết trân trọng giữ gìn không, có hay không qua những gì em đã hành xử, thể hiện, hay là bàng quan?
Lý ra, nếu em quan tâm đến anh, sau những gì anh đã trải qua, rồi hai ngày trước thêm một cú bồi nữa khiến anh mất hết tất cả. Nếu hành xử đúng, em phải là người an ủi sẻ chia với anh, dùng những lời lẽ như thế nào để anh được ấm lòng chứ. Vì sao? Vì em chỉ xem anh là một người tình, không, cũng không phải và chưa hẳn là một người tình. Bởi vì dù là người tình nhưng người ta ít nhiều cũng quan tâm thăm hỏi đến nhau, đằng này thì không, vì đó là chuyện của anh. Khi anh tâm sự, buồn bã, căng thẳng, em lại dành cho anh những lời nặng nề khó nghe.
Đừng nói anh nuốt lời, đừng đánh giá anh là người đàn ông này nọ mà hãy xem lại chính mình. Với những gì mình nhìn nhận trong mối quan hệ này, với những gì mình nhìn nhận trong các mối tương quan của cuộc sống và xã hội này.
Từ lúc mình quen nhau đến giờ, duy nhất một điều đáng tiếc là anh đã chấp nhận đi cùng em vào khách sạn, chấp nhận làm cái hình mẫu để em tìm hiểu cái cảm xúc thật của giới tính như thế nào. Đó là điều sai lầm nhất mà anh mắc phải, chính vậy mà dần dần em xem thường anh hơn. Hình thành trong em, trong mối quan hệ này, anh chỉ là người tình, mãi mãi chỉ là người tình.
Anh muốn nói cho em biết, dù cho em quen bất cứ người đàn ông nào, họ làm gì, nghĩ gì, nhưng với anh, anh luôn đặt mối quan hệ bền vững và lâu dài, luôn nghĩ đến cái kết cuộc là sự thành tựu trong tình cảm. Chứ không phải chấp nhận làm người tình để được hưởng thụ lấy thân xác, bám vào váy phụ nữ để mong cầu tiền bạc, vật chất.
Có lẽ, khi mình đã nói trắng ra hết những gì cần nói, tuy chưa hết ý, nhưng cũng đủ để hiểu rằng đã thực sự không còn, hay không thể kéo dài mối quan hệ như thế này. Chưa bao giờ có người phụ nữ nào dành cho anh những lời lẽ như em, đây không phải là tự ái, mà là sự tự trọng của một người đàn ông. Và là đàn ông nên anh không thể chấp nhận làm người tình của em mãi, cũng không thể chấp nhận những gì em nói.
Chia sẻ, tâm sự đã nhiều, dành cho nhau những tình cảm yêu thương cũng nhiều, nhưng cái kết cục này hoàn toàn anh không mong muốn nó xảy đến, nhưng nó đã đến, vì ai? Anh không đổ lỗi cho ai cả, chỉ có điều nếu em muốn giữ, tự khắc em sẽ có cách để giữ, chỉ là có muốn hay không mà thôi. Khi đã không muốn giữ, thì cũng tự khắc có cách để đẩy nó ra, mà đã muốn đẩy nó ra thì thiếu gì lý do để mà đẩy.
Anh thấy tình cảnh này, mình cũng không còn có thể chia sẻ hay nói chuyện gì với nhau được nữa. Vậy thì em hãy sống với quan điểm và lối sống mà em đã chọn. Cám ơn em đã cho anh thấy mình phải sống như thế nào. Dù sao, cũng cầu mong em sẽ gặt hái được nhiều thành công trong mọi khía cạnh của cuộc sống.
Linh