Tôi đã đọc rất nhiều bài báo về hôn nhân trên VnExpress và đọc cả những bình luận phía dưới bài, cá nhân tôi chưa bao giờ đồng thuận với việc nên ly hôn. Bạn bè hay các đồng nghiệp mà hỏi ý kiến, tôi luôn khuyên "Hãy cố gắng đến khi nào còn có thể để cho con cái có một mái nhà đủ cha mẹ". Thế nhưng từ sâu thẳm trong tâm can, tôi luôn phải tự đấu tranh để mình không buông khỏi sợi dây mà 12 năm nay cố gắng giữ cho gia đình, cho các con và cho cả bề ngoài. Bố mẹ tôi là những người tốt bụng và sống có truyền thống, vì thế bố mẹ kịch liệt phản đối việc ly hôn. Tôi thuộc tuýp phụ nữ đề cao vai trò của gia đình trong việc giáo dục và hình thành nhân cách con người. Tôi may mắn được bố mẹ chăm sóc chu đáo và cũng mong sao cho hai bé nhà mình được như vậy.
Chúng tôi yêu nhau khi còn là sinh viên, vô tư, trong sáng và vun vén mơ về một tổ ấm. Tôi yêu anh là mối tình đầu, tha thiết và hết lòng săn sóc. Sau khi kết hôn, cũng như bao phụ nữ khác, tôi ăn uống tằn tiện để mong dành dụm được ít tiền mua nhà, mua xe. Thế nhưng bao nhiêu tiền bạc để dành anh dùng kinh doanh này nọ đều thua lỗ hết, anh không nói với tôi sao lại thua, thua bao nhiêu, còn bao nhiêu. Cứ thế những món tiền dần ra khỏi gia đình. Tôi vẫn đi làm và chăm sóc các con chu đáo, chưa bao giờ tôi để con thiệt thòi hay bỏ bê gia đình, có điều không mua được nhà và cũng chẳng có xe.
Sau 10 năm lang thang với các cuộc nhậu nhẹt, bạn bè tụ tập và quan hệ làm ăn, chồng tôi không mang về nhà được đồng nào. Tôi quyết định làm một cuộc cải cách bằng việc mua nhà. Tôi vay mượn và được ông bà hai bên ủng hộ nên đã mua được căn hộ chung cư nho nhỏ. Nhiều lục đục xảy ra, tôi vẫn nín nhịn và hàng tháng đều đặn trả nợ cho ngân hàng, vẫn chăm sóc các con và gia đình nhỏ. Tôi thầm nhủ đây là ngôi nhà mình mơ ước, mình phải giữ nó cho đến khi nào không còn đủ sức thì mới buông. Mỗi lần đi làm về, nhìn thấy hai đứa con khôi ngô, biết yêu mẹ là tôi lại được tiếp thêm sức mạnh để chiến đấu tiếp với xã hội mệt mỏi này. Gia đình khủng hoảng trầm trọng vì sức ép kinh tế đè nặng lên vai tôi, vì sự nhạt nhẽo và vô trách nhiệm của chồng, vì sự cô đơn đi trên con đường dài đằng đẵng của bản thân. Tôi tìm đến thuốc ngủ để tự tử nhưng không thành.
Tôi tiếp tục sống như vậy thêm 2 năm nữa và bây giờ sự mệt mỏi làm tôi kiệt quệ. Tôi đờ đẫn và rất muốn buông bỏ tất cả. Chồng tôi vẫn vậy, vẫn vui với nhiều thứ bên ngoài xã hội mà tôi dù đã nghe nhiều lời đồn thổi nhưng chưa bao giờ đi tìm hiểu hay điều tra lén lút bao giờ. Nhiều lúc tôi nghĩ, thôi coi như chồng là khách trong nhà, thêm bát thêm đũa là xong, coi như vậy cho nhẹ nhàng mà con vẫn có cha có mẹ. Có bạn bè khuyên tôi nên bầu bạn với ai đó cho khuây khỏa nhưng tôi sinh ra trong gia đình gia giáo, bố mẹ sẽ rất thất vọng nếu nghĩ tới việc con mình làm những việc trái đạo đức, tôi còn là mẹ nữa, phúc đức tại mẫu, tôi còn có danh dự..., rất nhiều lý do giữ tôi luôn cố gắng sống tốt. Nhưng tôi luôn tự hỏi mình "Tôi sẽ như thế này được bao lâu nữa đây"? Tôi không trả lời nổi.
Dung
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.