Nguyễn Văn Bùn sinh ra tại vùng quê sông nước An Giang trong gia đình nghèo đông con nên sớm phải bỏ học. Vốn chăm chỉ nhưng cái nghèo vẫn cứ quấn lấy.
Thấy việc buôn bán tro dừa mang lại thu nhập khá, vợ chồng Bùn dành dụm và vay mượn mua ghe để phục vụ việc kinh doanh. Cuộc sống của gia đình Bùn bắt đầu có của ăn của để. Với bản tính hiền lành, Bùn được nhiều người yêu mến và giúp đỡ. Trong số đó có vợ chồng chị Mai. Đáng lẽ, ở nơi đất khách quê người, Bùn phải trân trọng và quý mến tình cảm đó nhưng Bùn đã phạm phải sai lầm chết người mà như dân gian vẫn thường nói đó là “lấy oán báo ân”.
Khoảng 18h45 ngày 4/8/2004, sau chuyến hành trình vất vả chở tro dừa từ An Giang sang Tây Ninh, Bùn ghé nhà chị Mai. Không có ông anh ở nhà, Bùn rủ bà chị nhậu. Được đồng ý, Bùn mua mấy lít rượu “nút lá chuối” cùng mồi nhậu về để hai chị em lai rai.
Sau khi mỗi người đã “cưa” hết vài xị rượu đế, không cưỡng lại được dục vọng và biết chồng chị Mai đi làm xa nên Bùn đã tiến lại chỗ bà chị. Hắn dùng vũ lực để giở trò đồi bại với ân nhân.
Sau phút thú tính là thời khắc của nỗi sợ hãi và ân hận. Để che giấu tội lỗi, Bùn đã phạm phải một sai lầm lớn hơn đó là lấy chiếc quần dài của chủ nhà để xiết cổ chị này đến chế. Thế là gã lực điền đã cướp đi phẩm hạnh, cướp cả tính mạng của người phụ nữ yêu thương, tin tưởng hắn như đứa em út ruột thịt trong nhà.
Rời khỏi nhà chị Mai, Bùn trở về quê ở An Giang. 5 ngày sau, hắn đến cơ quan công an đầu thú.
Phạm nhân Bùn. |
Tòa sơ thẩm tuyên phạt Bùn mức án cao nhất: Tử hình. Bùn kháng cáo những mong sẽ thoát khỏi “chuyến đò về âm phủ”. Tại phiên phúc thẩm, cơ hội sống đã đến khi hắn bất ngờ được gia đình nạn nhân mở lòng nhân từ làm đơn xin giảm án.
Khi xem xét tình tiết này, Hội đồng xét xử phúc thẩm TAND tối cao còn nghiên cứu kỹ hoàn cảnh gia đình của bị cáo thân nghèo khó, không được học hành giáo dục đàng hoàng nên ít am hiểu luật pháp, trước khi phạm tội lại là người lương thiện không có tì vết. Vì thế, sau khi cân nhắc, Tòa phúc thẩm đã chấp thuận giảm án cho bị cáo từ tử hình xuống tù chung thân.
Gặp Bùn tại Trại giam Xuyên Mộc (thuộc Tổng cục VIII, Bộ Công an), nếu không nhìn bộ áo sọc phạm nhân mà chỉ “trông mặt bắt hình dong” thì khó ai có thể hình dung và tin được rằng người đàn ông sở hữu bộ mặt “thuần chất hai lúa” này lại gây ra một tội ác táng tận lương tâm như vậy.
Khi được hỏi về nguyên nhân dẫn tới hành vi phạm tội, Bùn giãi bày: “Lúc đó vợ tôi mới sinh con được gần 4 tháng nên tôi bị “kiêng” lâu ngày, vì thế sinh lý cũng có phần bức xúc. Hôm đó chỉ có mình chị ở nhà nên sau khi uống ít rượu, tôi đã không làm chủ được bản thân”.
Kể từ tháng 7/2005, khi Bùn chuyển về Trại giam Xuyên Mộc, người lên thăm Bùn nhiều nhất có lẽ là người mẹ già đã gần 70 tuổi. Bùn cho biết, thời gian đầu khi nhập trại, cứ khoảng vài tháng vợ lại lên thăm nhưng khoảng 2 năm trở lại đây thì không. Nhìn những phạm nhân khác háo hức lao động, cải tạo, chấp hành nội quy để được gọi về cho vợ, Bùn cảm thấy rất buồn nhưng lâu lắm rồi không gọi về cho vợ nữa bởi có một lần cô nói rằng: “Thời gian này khó khăn lắm nên anh đừng điện thoại nữa”.
“Nghe câu nói đó, tôi linh cảm rằng cô ấy sẽ không bao giờ đến thăm mình nữa và sự thật đã diễn ra đúng như vậy. Vì ham muốn tầm thường, tôi đã phải trả một cái giá thật đích đáng”, Bùn buồn bã nói.
Tuy nhiên, Bùn bảo không vì thế mà mất niềm tin trong công cuộc tìm kiếm ngày hoàn lương. "Tôi sẽ cố gắng lao động, cải tạo để sớm được trở về, để mẹ khỏi phải khổ sở lặn lội đi thăm đứa con bất hiếu như tôi. Tôi mong mẹ chờ được đến ngày tôi trở về”.
Pháp luật Việt Nam
*Tên nạn nhân đã thay đổi.