Võ Duy Văn là một trong 88 thủ khoa đầu ra được Thành phố Hà Nội vinh danh hôm 8/10. Với số điểm 8.58/10, em tốt nghiệp loại xuất sắc ngành Bác sĩ đa khoa của Đại học Y Hà Nội. Văn mới trúng tuyển Bác sĩ nội trú và sẽ có ba năm theo học chuyên ngành Tim mạch. Sáu năm đại học trước đó đã đem đến cho em nhiều cảm xúc.
Từ khủng hoảng, ngày học 16 tiếng đến danh hiệu thủ khoa hai năm đầu
Văn vẫn nhớ như in ngày cuối tháng 8/2012, lần đầu tiên đặt chân tới Hà Nội để nhập học. Qua đường Giải Phóng, tới lối vào Phương Mai bên cạnh Bệnh viện Bạch Mai, cảm giác ngột ngạt xuất hiện. Phố phường đông đúc, chật chội, ngôi trường đang sửa dở dang cùng dãy trọ sinh viên lọt thỏm giữa hai tòa nhà khiến Văn thèm không gian thoải mái ở Quỳnh Lưu (Nghệ An) quê em.
"Bước vào phòng trọ, em thực sự nản. Phòng cũ xập xệ, không có cửa sổ, nhà vệ sinh chỉ khoảng một mét vuông, tối om. Em nhớ nhà, lại rụt rè, thi vào đội tình nguyện thì trượt, xung quanh quá nhiều người giỏi. Tất cả khiến em khủng hoảng mấy tháng đầu", Văn nhớ lại và cho biết ngay lúc đó đã nghĩ chỉ cố kiếm tấm bằng khá rồi về Nghệ An chứ "sợ Hà Nội rồi".
Xác định học Y khó nên dù nghĩ chỉ kiếm bằng khá, Văn vẫn học đúng kiểu mọt sách. Đại học Y Hà Nội mở giảng đường tự học cho sinh viên, tối nào em cũng lên giảng đường hoặc thư viện để đọc sách.
Văn kể giảng đường rất đông, lên muộn là mất chỗ nên hôm nào cũng vậy cứ đúng 18h em có mặt, để cặp xí chỗ xong mới chạy đi ăn. Ở nhà có nhiều cái chi phối việc học, còn giảng đường cả trăm người vẫn yên tĩnh. Thấy mọi người đọc, em cũng đọc. Và chỉ đến 22h30, khi giảng đường đóng cửa, em mới ra về.
Võ Duy Văn đỗ Đại học Y Hà Nội vào năm 2012 với số điểm 27,75 (chưa tính ưu tiên). Ảnh: NVCC |
Bằng cách học đó, Văn giành danh hiệu thủ khoa năm nhất toàn khóa với 8,84 điểm. Em vui mừng khi được Bộ trưởng Y tế tặng chiếc ống nghe. Thế nhưng, em nhanh chóng nhận ra cách học của mình sai hướng khi người có thành tích tốt thứ hai chỉ kém em 0,17 điểm.
"Em đọc đi đọc lại hàng trăm trang sách cả chục lần, ngày đọc tới 16 tiếng trong khi bạn đó đạt điểm cao nhưng vẫn rất năng động, tham gia được nhiều hoạt động của trường. Em nghĩ mình cần thay đổi", Văn nói.
Năm hai đại học, Văn duy trì việc lên giảng đường tự học nhưng theo phương pháp khác. Em biến sách giáo khoa thành công cụ để trả lời cho những câu hỏi; tham gia câu lạc bộ về học tập và nghiên cứu khoa học, chăm học nhóm và bắt đầu đi giảng cho các em khóa dưới. Văn học cách đơn giản hóa vấn đề trong sách, tóm gọn kiến thức 30-40 trang thành mấy dòng. Cứ như vậy em tiếp tục đạt danh hiệu thủ khoa năm hai và sẵn sàng cho thời gian đi lâm sàng ở viện.
Những kỷ niệm khó quên ở viện và bài học khi làm người nhà bệnh nhân
Kỳ hai năm ba đại học đến hết năm cuối, Văn sáng ở viện, chiều học lý thuyết trên trường, tối đi trực, đôi khi chỉ ngủ 3 tiếng mỗi ngày. Điểm số nằm trong top ba chứ không còn thủ khoa như hai năm đầu, nhưng em lại rất vui vẻ vì thu nhận nhiều bài học thực tế.
Chàng trai sinh năm 1994 chia sẻ những ngày đầu tiếp xúc với bệnh nhân rất khó khăn. Sinh viên phải tự đến giường bệnh, hỏi han để nắm triệu chứng bệnh. Tuy nhiên, bệnh nhân nào cũng khó chịu khi bị hỏi đi hỏi lại bởi cả chục sinh viên, những người không giúp đỡ gì được cho bệnh tình của họ.
"Hồi mới đi viện, em chỉ biết hỏi bâng quơ rồi sờ nắn bụng kiểm tra. Có những bệnh nhân khó tính, họ mắng ngay. Có người vì quá quen cảnh sinh viên hỏi nên viết sẵn bệnh sử ra một từ giấy để đưa chứ không buồn nói. Thời gian ở viện ít, đối tượng học lại nhiều, nếu không tranh thủ, em sẽ không học được gì nên phải tìm cách trò chuyện để dễ tiếp cận", Văn kể lại.
Võ Duy Văn (bìa phải) cùng các bạn trong một buổi học ở viện. Ảnh: NVCC |
Cho đến bây giờ, sau hơn ba năm tiếp xúc với bệnh nhân, Văn vẫn nhớ như in ca tử vong trong lần đầu đi trực, khi mà người nhà yêu cầu bác sĩ kéo dài sự sống để mời thầy cúng tới; hay lần phải bỏ món cơm sườn yêu thích vì đưa đũa lên thì liên tưởng đến cảnh băng bó bàn chân đầy thương tích mà mình vừa thực hiện.
Những chuyện như vậy, Văn bị ám ảnh nhiều nhưng dần lại quen và chấp nhận bởi nghĩ rằng bác sĩ không thể để cảm xúc và khó khăn chi phối.
Không chỉ liên quan đến cảm xúc, Văn cho rằng bác sĩ cần có thái độ giao tiếp và cách giải thích phù hợp với người nhà bệnh nhân. Từng đưa ông đi mổ ruột thừa ở Hà Nội, Văn hiểu rõ cảm giác cả ngày chờ đợi mà không nhận được thông tin gì từ bác sĩ. Bình thường, các ca mổ ruột thừa rất nhanh. Nhưng với ông của em, nó kéo dài tới một ngày mà gia đình không nhận được bất kỳ thông tin nào.
“Em nghĩ rằng bác sĩ cần biết giao tiếp lịch sự với người nhà bệnh nhân, không nên quá lạnh lùng hay dùng những câu thách thức. Việc giải thích, thông tin cũng rất quan trọng, cần kỹ càng một chút để họ hiểu được tình hình. Với tư cách là người nhà, em không cần biết bác sĩ nào giỏi hơn, em chỉ tôn trọng bác sĩ tận tình và giải thích kỹ một chút", Văn nói và cho biết em coi đây là bài học để trở thành bác sĩ được mọi người tôn trọng và tin tưởng.