Làng tôi chuyên nói ngọng /l/ và /n/. Bản thân tôi cũng nói ngọng, nhưng viết chính tả không bao giờ nhầm.
Tôi thấy nguyên nhân khiến người ta khó sửa ngọng vì người thân, dân làng ai cũng nói ngọng và nguyên nhân chính là người bị ngọng không thể phân biệt /l/ và /n/ khi nghe người khác nói.
Người không ngọng khi nghe lý do đấy thì thấy: "Vô lý, sao lại thế, rõ ràng /l/ và /n/ phát âm rất khác nhau mà".
Trẻ em tập nói theo cách bắt chước người lớn, mà người lớn lại nói lúc thì /l/, lúc thì /n/, hên hên thì phát âm đúng, còn không thì sai, mà chính người nói cũng không biết rằng mình nói như thế đúng hay sai nữa. Lâu dần trẻ biết nói nhưng riêng khoản /l/ và /n/ thì mất phương hướng.
Hồi còn đi học có lần đứa bạn gái hỏi bố mẹ tôi làm nghề gì, tôi bảo: "Bố mẹ mình làm "lông" (nông)"- nó lại hỏi với kiểu chọc ngoáy: "Thế làm lông gà hay lông lợn?".
-Tôi bảo: "Không làm 'lông' chứ không phải làm lông. Làm ruộng ấy." Nó cười khoái trá.
Sau này lấy vợ, vợ tôi không ngọng, nói chuyện nhiều thì tôi mới hơi hơi "phát hiện" ra sự khác biệt. Khi nói chuyện, lúc chuẩn bị phát âm /l/ và /n/ tôi chủ động chậm lại uốn lưỡi cong, thẳng để chỉnh cho đúng.
Vậy nên muốn sửa ngọng rất khó, trừ khi tiếp xúc, giao tiếp liên tục mới thay đổi được, còn những cố gắng chỉnh sửa trong tiết học trên lớp thì như muối bỏ biển thôi.
>> Chia sẻ bài viết của bạn tại đây