From: "vananh"
To: <luatcbpg@vnexpress.net>
Sent: Tuesday, August 05, 2003 2:38 AM
Subject: Gop y vao Du thao Phap lenh chong pha gia
1. Điều 2:
Điều luật này quy định về các trường hợp được coi là bán phá giá hàng hóa nhập khẩu vào Việt Nam, có nội dung: “Giá trị thông thường của hàng hóa nhập khẩu vào Việt Nam có thể là: [...] Giá có thể so sánh được của hàng hóa tương tự của nước xuất khẩu đang được tiêu dùng trên thị trường của một nước thứ ba trong các điều kiện thương mại thông thường khi không có hàng hóa tương tự được tiêu thụ trên thị trường của nước xuất khẩu”.
VnExpress đang tập hợp ý kiến đóng góp cho dự thảo Pháp lệnh Chống bán phá giá. Bạn đọc xin tham khao tài liệu: |
Tôi cho rằng tại khoản này, Việt Nam có thể quy định áp dụng mức giá so sánh trên thị trường một nước thứ ba ngay cả khi có hàng hóa tương tự được tiêu thụ trên thị trường của nước xuất khẩu, nhưng lượng sản phẩm bán ra trên thị trường nước này quá nhỏ (dưới 5% tổng lượng bán sản phẩm của nước xuất khẩu). Điều này được WTO cho phép tại Điều 2 khoản 2 Hiệp định về chống phá giá. Như vậy phạm vi hành động của Việt Nam sẽ được nới rộng mà vẫn phù hợp với luật quốc tế, đồng thời cũng đảm bảo việc xác định biên độ phá giá được thực hiện chính xác hơn.
Ngoài ra tôi có một lưu ý nhỏ là Pháp lệnh nên nói rõ “thị trường nội địa của nước xuất khẩu”, “thị trường nội địa của một nước thứ ba” hơn là “thị trường của nước xuất khẩu”, “thị trường của một nước thứ ba”. Bởi khái niệm thị trường của một nước có thể được hiểu là thị trường nội địa và thị trường xuất khẩu của nước đó.
2. Điều 4
Tại khoản 6 của điều này có nêu định nghĩa về đe dọa gây thiệt hại đáng kể cho ngành sản xuất trong nước như sau: “Đe dọa gây ra thiệt hại đáng kể cho ngành sản xuất trong nước là khả năng chắc chắn, rõ ràng và chứng minh được về sự thiệt hại đáng kể cho ngành sản xuất trong nước”.
Theo tôi được biết, trong các hiệp định về tự vệ và chống phá giá, WTO sử dụng thuật ngữ “clearly imminent” (tiếng Pháp: “imminence évidente”). Theo các nhóm chuyên gia thuộc cơ quan giải quyết tranh chấp của WTO, khái niệm này còn chứa đựng yếu tố thời gian. Có nghĩa là một nước phải có những bằng chứng rõ ràng về việc ngành sản xuất trong nước sắp phải chịu thiệt hại trong một thời gian rất ngắn trước mắt (đây chính là nghĩa của từ imminent). Điều này thể hiện rõ trong các báo cáo về vụ Australia và New Zealand kiện Mỹ về việc áp dụng các biện pháp tự vệ đối với nhập khẩu thịt cừu, năm 2001, được đưa lên địa chỉ www.wto.org. Hiệp định chống phá giá tại Điều 3 khoản 7 cũng đưa ra giải thích tương tự.
Tôi cho rằng định nghĩa khái niệm “đe dọa gây thiệt hại” tại dự thảo Pháp lệnh còn chưa nêu bật yếu tố thời gian. Một khả năng xảy ra trong 10 hay 20 năm tới vẫn có thể được coi là chắc chắn, rõ ràng và chứng minh được. Vậy nên chăng định nghĩa như sau: “Đe dọa gây ra thiệt hại đáng kể cho ngành sản xuất trong nước là khả năng trước mắt, rõ ràng và chứng minh được”
Vân Anh, vananhl@yahoo.com