Các tác phẩm điện ảnh lớn, trừ phim tâm lý xã hội, đều có yếu tố kinh dị, giật gân. Không nên quy chụp hẳn một dòng phim là xấu để hạn chế chiếu, sản xuất. Tôi là một fan của kinh dị, và tôi cảm thấy rất bức xúc về điều này. Có những phim kinh dị đậm chất nhân văn, kịch bản cực kỳ thông minh, bí ẩn, làm người xem cảm thấy tò mò và thoả mãn, mà không hề có tính bạo lực, máu me, đâm chém... Nhiều phim bị mang tiếng, hoặc bị lăng xê là kinh dị, chẳng lẽ vì công văn này, dù rất hay cũng không được nhập về hay sao?
Tôi xin đề xuất phương án mà tôi cho là đúng. Việc cần làm trước mắt, và bức thiết, đó là xây dựng ngay một hệ thống phân loại phim rõ ràng. Như hệ thống kiểm duyệt MPAA của Mỹ. Họ đưa ra các ký hiệu như PG, R, PG13 để đánh giá phim, và ký hiệu cho từng phim có thể tìm thấy ở bất cứ đâu: trên mạng Internet, poster, rạp chiếu phim. Thật dễ dàng và thuận tiện cho người xem có thể phân loại bộ phim phù hợp với mình.
Một số phim, như 300 chẳng hạn, bị gán mác R, vì yếu tố bạo lực quá nhiều. Nhưng đó là một bộ phim lôi cuốn, hấp dẫn, và cũng có đầy tính nhân văn. Phim có tính bạo lực đâu có nghĩa là không có tính giáo dục. Nếu phim 300 được nhập về, chúng ta có thể gắn mác "R17" chẳng hạn, để cho những khán giả trưởng thành có thể thưởng thức một tác phẩm hay.
Nếu chúng ta không xét tới giá trị nghệ thuật, mà chỉ chăm chú xem nó có giáo dục được ai không, thì chúng ta đã phản lại mục đích cơ bản của nghệ thuật.