Người gửi: Phạm Minh Hải, 125.235.127.227
Gửi tới: Ban Đời sống
Tiêu đề: Cách quản lí gây ra tiêu cực
Thời gian vừa qua, gia đình tôi có nhiều người phải đi các bệnh viện Việt-Xô, Quân đội 108, Việt-Đức nên tôi có mấy nhận xét chung như sau:
Các đơn yêu cầu của bệnh nhân được quản lý không minh bạch, hay bị chen ngang. Tôi có một ví dụ rất đơn giản như sau: Ngày 10/4/2006, tôi đưa bố tôi đến khám tiết niệu ở Khoa 1C bệnh viện Việt-Đức. Tôi đưa bố tôi đến đây vì nghe nói khám tiết niệu ở đây tốt và đây là khoa khám dịch vụ nên chúng tôi hy vọng sẽ có sự bình đẳng hơn. Bác sĩ yêu cầu bố tôi làm xét nghiệm và siêu âm ổ bụng. Theo đúng thứ tự, lẽ ra bố tôi phải là người vào khám thứ 6 hoặc 7 (chúng tôi đến sớm). Nhưng đến tận 11h trưa vẫn chưa đến lượt bố tôi, tôi đành đưa cụ đi ăn sáng vì không đợi nổi do có quá nhiều người chen ngang.
Tôi có gặp bác sĩ siêu âm để phàn nàn thì được giải thích là do có nhiều người nhập viện. Sự thực thế nào thì tôi không rõ song trong số tất cả những người được siêu âm ra không ai trông có vẻ bệnh nặng hoặc nghiêm trọng đến mức cần phải được ưu tiên. Thỉnh thoảng, có những y tá, bác sĩ cầm tờ giấy yêu cầu và dẫn theo bệnh nhân quen biết đến trao tận tay bác sĩ siêu âm. Điều này rất trắng trợn vì nó diễn ra ngay trước mặt tất cả các bệnh nhân khác - những người không có bác sĩ, y tá quen biết và nhẫn nhịn không dám ho he một câu với bác sĩ siêu âm mà chỉ dám hỏi đổng lẫn nhau: sau lâu thế nhỉ. Một số bệnh nhân và người nhà bắt đầu chửi bậy. Một số thay đổi kế hoạch, dự tính sẽ được siêu âm vào buổi chiều thay cho buổi sáng như đã định. Còn chúng tôi mang hoá đơn thanh toán về làm kỷ niệm: đã đóng tiền rồi nhưng không được khám và không thể biết tới bao giờ thì sẽ được khám.
Rõ ràng ở đây không có được sự minh bạch cần thiết trong việc tiếp nhận yêu cầu từ bệnh nhân, gây ra sự lãng phí rất lớn về thời gian và công sức cho bệnh nhân và người nhà bệnh nhân. Điều đó gây ra sự ức chế và va chạm giữa y tá, bác sĩ với bệnh nhân, người nhà bệnh nhân là không tránh khỏi! Những tưởng ở khoa khám dịch vụ như Khoa 1C bệnh viện Việt Đức, người bệnh phải trả nhiều tiền hơn thì sẽ công bằng hơn, nhưng chúng tôi đã nhầm.
Đây chỉ là một ví dụ rất nhỏ mà tôi nêu ra để tiện mô tả. Vấn đề có thể được giải quyết rất đơn giản. Theo tôi, nhân viên y tế phòng siêu âm có thể viết danh sách những người khám bệnh lên một cái bảng theo đúng thứ tự để bệnh nhân và người nhà bệnh nhân tiện theo dõi. Chỉ cần như thế mọi thứ đã rõ ràng hơn rất nhiều. Như tình trạng hiện nay, thậm chí nhiều người không dám đi vệ sinh để đợi vì sợ rằng bác sĩ bỏ qua tên mình. Tất nhiên, vấn đề quản lý như thế chỉ có thể được thực hiện từ phía bệnh viện chứ không phải phía bệnh nhân.
Một số bệnh viện cho phép người nhà ở lại nhưng không quản lý đồ đạc của họ. Cách đây 3 tuần tôi đưa vợ tôi đi phẫu thuật cắt túi mật ở Khoa Ngoại Tổng hợp, bệnh viện Quân y 108. Cảnh đầu tiên đập vào mắt chúng tôi khi vào khu vực của khoa là khu vực vườn hoa trong khuôn viên của Khoa có đầy những giường xếp, chăn chiếu, ghế ngủ. Người nhà bệnh nhân được phép nằm lại qua đêm để chăm sóc người bệnh. 7 giờ sáng, các y tá yêu cầu người nhà bệnh nhân mang hết đồ đạc (bao gồm giường xếp, chăn, gối,...) ra ngoài khu vực phòng bệnh. Thỉnh thoảng có tiếng quát tháo "đã bảo mang ra ngoài sao vẫn còn giường của ai thế này",.... Tuy nhiên, điều bất hợp lý nằm ở chỗ những đồ đạc này do người nhà bệnh nhân tự quản lý. Vì thế người nhà bệnh nhân một mặt đứng chầu chực các y tá gọi lấy đơn thuốc đi mua thuốc, một mặt để mắt đến đồ đạc của mình. Theo khuyến cáo của các y tá, đồ đạc nên được đưa vào phòng chờ. Tuy nhiên, ngay cả khi đã được đưa vào đó thì cũng không ai đảm bảo là đồ đạc sẽ không bị mất.
Khi vợ tôi nằm tại khoa đến ngày thứ 2, chiếc giường xếp cùng với chăn tôi mang đi để nằm đã không cánh mà bay sau khi tôi xếp chúng ở góc vườn hoa có thể quan sát được từ trong cửa sổ phòng của vợ tôi. Tôi tự trách mình không cẩn thận và tự dằn vặt. Nhưng chẳng mất nhiều thời gian để tôi có một đồng minh khi họ đi từ hết phòng bệnh này sang phòng bệnh nọ để tìm cái giường mà họ đã mất. Có một vài tiếng chửi thề cất lên... Một số gia đình có từ hai đến ba người chầu chực bên ngoài phòng bệnh vào ban ngày, họ thay nhau trông người bệnh và trông đồ đạc. Tôi chỉ có một mình, mất đồ đạc là phải.