Hôm nay nữa là đúng 45 ngày tôi bị thất nghiệp. Cái cảm giác muốn đi làm mà không có chỗ để làm, không được đi làm khiến tôi nhiều lúc mệt mỏi, chán chường quá đỗi.
Tôi không phải là sinh viên mới ra trường bị thất nghiệp. Tôi đã từng đi làm hơn 1 năm ở 1 công ty lớn với mức lương mơ ước của bao người. Nhưng, chỗ làm của tôi khá xa thành phố. Mà tôi muốn học thêm hay học lên thì nhất thiết phải ở đó. Nếu cứ làm ở đây, giấc mơ học cao học của tôi chẳng lẽ phải gác lại sao?
Bao đêm trằn trọc không ngủ tôi đã rút ra quyết định và con đường đi cho chính mình đó là sẽ đi học dù cho khó khăn thế nào đi nữa. Tôi đăng ký thi cao học ngành quản trị kinh doanh. Những ngày chưa nghỉ việc ở công ty cũ là thách thức với tôi.
Tôi phải vượt gần 70km mỗi ngày để về thành phố học bổ sung kiến thức chuẩn bị cho kỳ thi cao học sắp tới. Bao khó khăn thế nhưng nghĩ đến con đường thành công phía trước khiến tôi càng có thêm động lực.
Thế rồi tôi cũng xin được việc ở Sài Gòn, không những một mà là hai việc. Tôi đắn đo lựa chọn để rồi quyết định chọn công ty lớn và lương cao. Nhưng áp lực con người ở môi trường mới làm tôi bỏ cuộc, thế là tôi nghỉ việc, từ đó tới nay đã là ngày thứ 45 rồi.
Kỳ thi cao học đã qua hơn 1 tuần, tôi đã cố gắng hết sức nhưng dường như kết quả không như mong muốn. Tôi buồn và nhiều lúc cảm thấy dường như mình đã lựa chọn sai lầm, tôi mất tất cả, việc làm, bạn bè ở công ty cũ...Mọi thứ đã rời xa tầm tay tôi.
Mỗi ngày, tôi vẫn lên mạng tìm việc, tất cả các trang web điện tử tôi đều xem qua nhiều lần đến nổi thuộc lòng, hồ sơ gửi đi vẫn đều đều thế mà số lượng công ty gọi đi phỏng vấn chẳng bao nhiêu. Tôi vẫn là người thất nghiệp.
Mỗi ngày, không đi làm, không kiếm được đồng nào mà những nhu cầu thiết yếu cho cuộc sống vẫn chi ra bình thường nào là tiền ăn uống, tiền nhà, tiền điện, tiền nước, tiền điện thoại, tiền xăng xe khiến số tiền tích góp từ thời đi làm của tôi càng lúc càng ít lại.
Tôi phải tính toán chi li các khoản chi để không phải ngửa tay xin tiền ba mẹ tôi (dù ba mẹ tôi có khả năng), cuộc sống cứ diễn ra trong cái phòng nhỏ xíu nóng hầm hập của tôi, bạn bè thì ai cũng có công việc, tôi thấy mình bơ vơ lạc lõng quá!
Nhiều lúc tôi muốn bỏ cuộc nhưng tôi nghĩ, nếu con đường mình đi lúc nào cũng theo ý mình thì mình sẽ không trưởng thành lên được, phải cố lên, phải đối mặt và vượt qua nhưng sao nhiều lúc tôi thấy mình quá sức chịu đựng. Tôi không phải người kém cỏi, thế tại sao tôi thất nghiệp?
Khi bạn mất phương hướng, bạn làm gì? Mua 1 cái la bàn mới? Chắc là tôi phải sắm 1 cái la bàn cho mình để lăn xả tìm việc và bắt đầu cuộc sống mới tốt hơn.
N.Anh