Phiên họp Quốc hội sáng nay. |
Đại biểu Nguyễn Mạnh Đức, tỉnh Yên Bái, trong bài phát biểu của mình đã nêu về những khó khăn của người dân địa phương: “Vấn đề phá bỏ cây thuốc phiện ta đã làm từ nhiều năm nay, nhưng vẫn còn vướng. Bởi một hecta người ta thu được 4 kg nhựa thuốc phiện, trị giá 20 triệu đồng, không cây trồng nào so được. Trong khi đó giống cây trồng, vật nuôi cho vùng cao chưa được lưu tâm, nên hiệu quả thấp. Tôi cho rằng không nhất thiết phải trồng cây lương thực, bởi cả nước đã thừa rồi. Canh tác cần nhấn mạnh hiệu quả kinh tế thì đúng hơn”.
Các tỉnh miền núi, trung du phía Bắc một thời gian bị cuốn vào phát triển vùng nguyên liệu giấy. Sau 7-10 năm đầu tư người dân bỗng nhận ra họ phụ thuộc hoàn toàn vào nhà máy giấy Bãi Bằng, bởi duy nhất tổ hợp này có thể thu mua gỗ giấy. Vậy là các tiêu cực trong giá cả, thu mua xảy ra, và người dân là nạn nhân, họ bị ngân hàng thúc nợ. “Tôi có nghe nói sẽ mở rộng quy mô nhà máy Bãi Bằng, nhưng làm vậy cũng không giải quyết thấu đáo được khó khăn của người trồng rừng. Đường sá xa xôi hàng trăm km, thì chết chi phí vận chuyển. Có lẽ nên xây các nhà máy bột giấy mini”, ông Đức nói.
Khó khăn với nông thôn miền núi không chỉ mình dân thường gánh chịu, mà còn cả các cán bộ thôn, bản. Theo quy định chung, phụ cấp cho người đứng đầu cấp cơ sở này chỉ có 40.000 đồng/tháng (tương đương 10 kg gạo). Trung ương cho phép địa phương tự cân đối, nâng cao mức sống cho cán bộ, nhưng với những tỉnh năm nào cũng phải xin chi viện từ trên thì khó có thể cân đối. Ngay như Nghệ An, một địa phương quan tâm đến đời sống trưởng thôn, xóm, cũng chỉ có thể tăng mức trợ cấp tới 60-80 nghìn đồng. Theo lời đại biểu Nguyễn Thị Mai Hoa: “Cán bộ cơ sở nông thôn vẫn 3 nhất: ít học nhất, thu nhập thấp nhất, và công việc thì nhiều nhất”.
Theo các đại biểu, vấn đề sản xuất, phát triển kinh tế nông thôn vượt ra khỏi khả năng của địa phương, cần phải có quy hoạch của Chính phủ. Tuy nhiên, chính sách mà cấp này đưa ra đôi khi không được chỉ đạo thực hiện đến nơi đến chốn. Như chương trình trồng bông vải, đại biểu Huỳnh Văn Tý, tỉnh Bình Thuận, cho rằng tiến triển rất chậm bởi người dân không có vốn cũng như cây giống. Riêng vấn đề vốn vay, tính theo mức rủi ro chỉ có 0,2% trường hợp trở thành nợ khó đòi, thế nhưng ngành ngân hàng vẫn chưa có kế sách gì để tăng tín dụng cho nông dân. Các đại biểu cho rằng, Chính phủ cần có chính sách tăng đầu tư cho nông thôn, bởi đó là nơi có tiềm năng về tài nguyên đất, nước, lao động dồi dào. Hơn nữa, nông thôn chính là thị trường cho những sản phẩm của các vùng công nghiệp.
Nghĩa Nhân
Ảnh: Xuân Thu