Đệ tử thày P. (phải) đang nói với bệnh nhân về khả năng siêu nhiên của sư phụ. |
Người dân địa phương được nghe nhiều về khả năng chữa bệnh kỳ diệu của thày. Chẳng hạn, nếu một người bị mắc bệnh hiểm nghèo nghĩa là người ấy đang có “ám khí” trong người, và thày sẽ làm phép để lấy ra.
Một cô gái là Việt kiều Campuchia kể rằng, cô đã được thày lấy ra từ bụng một nắm lông bò và sau vài tuần, chứng đau bụng của cô khỏi hẳn. Khi được yêu cầu kể tỉ mỉ hơn về cách chữa bệnh đặc biệt này thì cô tỏ ra rất mơ hồ. Cô nhớ, thày đưa cô vào một phòng kín, không nhìn rõ mặt người. Sau một hồi thắp nhang khấn vái ở bàn thờ, thày xoa xoa tay lên bụng cô, nhắm nghiền đôi mắt, miệng lẩm bẩm đọc vài câu thần chú. Đột nhiên cô thấy đau nhói ở bụng, cùng lúc thày kêu lên một tiếng và giơ ra trước mặt cô nắm lông bò còn ướt máu. Sau đó, thày lại tiếp tục xoa xoa bàn tay trên bụng cô để làm lành vết thương. Quá trình chữa bệnh mất gần 30 phút và không để lại bất kỳ một dấu tích nào trên da.
Một bệnh nhân tên là Phạm Thị Hoa kể, chị bị đau lưng kinh niên, thỉnh thoảng đau quá chịu không nổi lại đến thày mua một bộ kim châm cứu giá 10.000 đồng và nhờ đệ tử của thày châm; sau đó cảm thấy ít đau hơn. Chị Hoa rất tin tưởng vào tay nghề của thày vì nghe nói hồi tháng 8 năm ngoái, có một bệnh nhân ở Ninh Thuận bị ung thư, bệnh viện đã trả về mà sau khi đến thày chữa 4 tháng thì khỏi hẳn.
Bệnh nhân của thày P. đa số là cư dân của xóm C3 (xóm của Việt kiều Campuchia, sống chủ yếu bằng nghề đánh bắt cá). Tất cả bệnh nhân sau khi chữa bệnh sẽ được chỉ sang một y sĩ gần đó mua thuốc hoặc truyền nước gluco.
Vào "ngôi chùa" của thầy P., rất khó phân biệt đây là nhà ở hay phòng chữa bệnh. Trong gian nhà ngang có 5 chiếc giường để bệnh nhân nằm điều trị. Một người đàn bà chừng 50 tuổi mặc áo nhà sư, đầu cạo trọc có nhiệm vụ đón khách. Thày P. khoảng 40 tuổi, dáng người béo tốt, trắng trẻo. Bắt mạch cho một bệnh nhân, thày khẳng định người này không bị căn bệnh nghiêm trọng nào mà đến đây vì muốn chữa “tâm bệnh”. Thày không thích dùng từ “xem bói” vì "không bao giờ làm những việc có tính chất mê tín này"; có điều từ khi sinh ra, “thày đã nhận được thiên duyên để có một huệ nhãn minh mẫn, nhìn thấu nỗi đau của con người". Tuy nhiên, thày vẫn khuyên người bệnh dùng thuốc của chùa.
Khi nói về việc chữa bệnh, thày P tỏ ra khá thận trọng, chỉ chú tâm kể về những sư phụ là lương y nổi danh và các khóa đào tạo chính quy về Đông y mà thày đã học qua để chứng minh cho tay nghề của mình.
Trong tủ thuốc của thày P. chủ yếu là sản phẩm do các công ty Đông Nam dược sản xuất, có rất nhiều trên thị trường. Người đàn bà làm việc ở phòng thuốc giải thích, năng lực siêu phàm của thày thể hiện ở chỗ, cũng là các loại thuốc đó, nhưng nếu mua của thày thì sẽ bảo đảm hết bệnh vì chúng đã được làm phép.
Kho thuốc của thày có những bao tải thuốc to tướng xếp chồng lên nhau trong một gian nhà che chắn tam bợ, cửa trước và một bên hông kho trống hoác. Rất nhiều bao bị nắng mưa hắt vào làm ố vàng từng mảng. Mỗi khi có khách, thuốc được bốc thẳng từ những bao tải này rồi chia thành những thang nhỏ cho bệnh nhân.
Điều đáng ngạc nhiên là vị y sĩ thường bán thuốc bệnh nhân của thày P. rất bất bình về cách chữa bệnh nhảm nhí của thày. Ông nói: “Người dân ở đây nghèo lắm, hiểu biết về y tế còn hạn chế nên nhiều người rất tin thày”. Có nhiều người bị sốt rét, cảm cúm, sau khi làm phép, thày thường chỉ họ ra đây mua một chai gluco để truyền. Nước này có tác dụng làm mát cơ thể, cung cấp nước và hạ sốt nhanh. Ai bị mụn nhọt, lở loét, thày sẽ bảo mua Ampi; còn đau nhức, ê ẩm mình mẩy sẽ được chỉ mua đề-xa... Dù biết việc trị bệnh của thày chỉ là cách “của người phúc ta” nhưng vị y sĩ này không có cách gì khuyên bệnh nhân đến trạm y tế xã hoặc mua thuốc trực tiếp, không cần qua “phép” của thày. Họ có một niềm tin mù quáng là dù mua thuốc ở đâu cũng phải qua sự chỉ định của thày thì thuốc mới có công hiệu.
Ngược hẳn với không khí náo nhiệt tại phòng chữa bệnh của thày P., trạm y tế xã P.L vắng ngắt không một bóng người. Trạm đã nhiều lần kiểm tra việc chữa bệnh của ông P. Lần nào ông cũng trưng ra đủ loại giấy tờ chứng nhận đã học qua các khóa học về Đông y của huyện, của tỉnh, thành phố. Xã cũng đã nhiều lần yêu cầu ông P. đem các bằng cấp ấy đến Trung tâm y tế huyện làm hồ sơ để hợp pháp hóa phòng khám của mình, nhưng đến nay ông vẫn chưa làm.
(Theo Sức Khỏe & Đời Sống)