Năm 2010, thầy Sáu (lúc đó 42 tuổi, trường Phổ thông dân tộc bán trú Tiểu học và THCS Tân Trạch, huyện Bố Trạch) xung phong xuống bản Đoòng thuộc xã Tân Trạch, mở lớp học đầu tiên.
Bản Đoòng thành lập những năm 1990, nằm giữa vùng lõi Vườn quốc gia Phong Nha - Kẻ Bàng. Bản cách trung tâm xã Tân Trạch 40km đường nhựa. Tuy nhiên, từ điểm chờ ở Km35 đường Hồ Chí Minh nhánh Tây, các thầy phải đi bộ băng rừng hơn một giờ mới đến. Nơi đây cách biệt với thế giới bên ngoài khi không có điện, không sóng điện thoại, cuộc sống gần như tự cung tự cấp.
Thầy Sáu kể thời điểm đó khó khăn trăm bề. Điều kiện dạy và học hầu như không có, không trường lớp, không bàn ghế, sách vở, không chỗ ở cho giáo viên. "Tôi phải dựa vào dân, nhờ dân giúp đỡ nơi ăn chốn ở, chỗ để dạy học", thầy Sáu kể. Ngoài khó khăn về vật chất, thầy còn bị ngăn cản vì cán bộ ở bản chưa tin tưởng. Thầy xin được dạy ba đến sáu tháng, để dân bản nhìn thấy ý nghĩa của việc làm này. Cuối cùng, lớp học đầu tiên được mở với sáu em.
Tháng 10/2010, dân bản giúp thầy dựng một điểm trường tạm, nhưng thầy trò chưa kịp đến học thì một đợt lũ bốn ngày ập tới, cuốn trôi cả ngôi trường.
Thầy lại ra đồng bằng kêu gọi, nhờ nhiều tổ chức thiện nguyện giúp dân bản và nhà trường. Trong khi chờ dựng lại trường, thầy xin cái lều đưa từ UBND xã Tân Trạch về bản, căng lên để dạy. Mùa đông, trong lều rất ấm, nhưng mùa hè nóng chịu không được nên thầy trò về lại nhà dân, xin một góc nhà để học.
Lớp chỉ sáu trò, nhưng thỉnh thoảng lại có em đòi bỏ học. Mỗi lúc như vậy, thầy Sáu đến tận nhà hỏi thăm, thuyết phục. "Mình không có sức khỏe, không có kinh tế nên tìm cách giúp đỡ người dân bằng kiến thức, đến từng nhà bày vẽ họ cách làm ăn, sinh sống, phát triển kinh tế", thầy Sáu kể. Nhờ sự nhiệt tình đó, người dân dần tin tưởng, cho con em đến lớp.
Sau năm đầu tiên, lớp chỉ còn bốn học trò vì hai em chuyển nơi sinh sống. Sang năm thứ ba, thầy chiêu sinh thêm lớp một với bốn em. Một mình thầy dạy lớp ghép tám học sinh. Lớp mở ngày ba buổi, sáng, chiều và tối. Buổi tối, thầy trò dùng đèn pin đội đầu để học: "Các em ở nhà không tự giác học bài, phụ huynh cũng không bày vẽ được, nên buổi tối các em đến lớp để ôn lại", thầy Sáu kể.
Sáu năm sau, khi lứa học trò đầu tiên vào trung học, thầy Sáu mới hết đơn độc. Lúc này, ba giáo viên khác được điều động về cùng thầy Sáu mở rộng điểm trường, dạy đủ hai cấp tiểu học và trung học.
12 năm qua, điểm trường thầy Sáu ba lần bị hư hỏng, lũ lụt cuốn trôi hết cơ sở vật chất, tư trang giáo viên. Trong đó, trận lụt tháng 10/2020 lần nữa cuốn trôi toàn bộ ngôi trường. Sau đó, nhờ chính quyền địa phương và các nhà hảo tâm, điểm trường mới được xây dựng lại ở khu đất cao nhất bản, dựng bằng khung thép, quây tôn khang trang với hai tầng, kiên cố nhất từ trước đến nay.
Năm học này, điểm trường bản Đoòng có bốn lớp ghép với 17 học sinh do bốn giáo viên phụ trách. Bốn lớp trải dài ở hai cấp học với bảy trình độ, gồm lớp 1, 2, 3, 4 và 6, 7, 9. Ngoài ra, có bốn trẻ mầm non không nằm trong chương trình dạy nhưng thầy Sáu cho các em vào lớp để làm quen với việc học.
Trình độ học sinh bản Đoòng được đánh giá ngày càng thu hẹp so với các nơi. Bản Đoòng đã có hai học sinh giải nhì cấp huyện về sáng tạo khoa học kỹ thuật, có em được vào đội tuyển thi học sinh giỏi, dù chưa đạt kết quả cao.
Ông Võ Hải Quân - Trưởng phòng Giáo dục Đào tạo Bố Trạch - chia sẻ, ông đánh giá cao những nỗ lực của thầy Sáu và các giáo viên ở bản Đoòng trong việc dạy học ở bản.
Ngoài dạy học, mỗi lần ra đồng bằng, thầy Sáu còn đi chợ giúp dân bản. "Dân bản thiếu thốn từ hạt muối, gia vị đến gạo cơm, tôi mua rồi đưa vào bản giúp cho họ luôn. Những thứ này họ tự đi mua thì mất một ngày công, cộng với tiền xăng, giá của gói bột ngọt, nước mắm gấp đôi", thầy Sáu nói. Tiền chợ, có người trả, người không, thầy Sáu không nỡ hỏi.