Tôi là sinh viên, bước lên ngưỡng cửa cao đẳng với một khát khao muốn thay đổi cuộc sống, điều kiện gia đình cùng bao hoài bão, niềm tin về cuộc sống. Ai cũng giống nhau, khi xa nhà như con chim nhỏ được sổ lồng bay xa. Tôi cũng vậy. Sinh viên mà đi làm thêm có tiền lại chơi hết. Học phí xin từ ba mẹ cũng theo đó mà đi, rồi loay hoay đi làm, đắp vào học phí. Hàng năm, từng học kỳ cứ lặp đi lặp lại.
Rồi ngày tồi tệ ấy cũng đến, tôi sa ngã vào cờ bạc, số đề, cá độ... bằng chính số tiền mình có. Tham thì thâm, thắng một lần tôi lại muốn kiếm thêm. Tôi chơi thắng lại chơi tiếp, nhưng cờ bạc đâu thắng mãi được. Người ta mở ra để đánh vào tâm lý người chơi là tham tiền. Rồi tôi thua hết tiền, cầm đồ, vay tiền. Tôi cứ thế chơi tiếp, rồi vay, nợ số tiền khá lớn, vượt xa tầm với của bản thân. Tôi hụt hẫng, không biết làm gì vào lúc này. Số nợ ngày một lớn vì lãi cao. Nói với gia đình thì không được, nhà tôi đâu khấm khá gì, chỉ đủ ăn đủ mặc. Ba tôi cực kỳ khó, nói ra chắc bị đánh chết. Tôi nằm ở phòng trọ suy nghĩ mọi cách, đến cả nhảy lầu, nhảy cầu... cũng nghĩ tới. Tôi hụt hẫng vô cùng.
Với can đảm rằng mình còn trẻ, có thể đi làm với tấm bằng cao đẳng, tôi mạnh dạn điện thoại kể hết cho ba mẹ nghe. Ba mẹ tôi như chết lặng, không nói gì, mãi sau bảo tôi "Hãy về nhà đi con, ai cũng có sai lầm, khi con còn muốn sửa, ba mẹ sẽ bỏ qua". Tôi sung sướng tột cùng, lấy xe về nhà trong vòng tay mẹ và hứa sẽ không tái phạm lần nào nữa. Tôi mong các bạn sinh viên trẻ ngẫm thật kỹ trước bước vào sai trái giống tôi. Hy vọng các bạn đừng mắc sai lầm như tôi.
Thành
Gọi điện cho biên tập viên theo số 09 6658 1270, để đăng tải chia sẻ của bạn trên Tâm sự.