Hồi đó, anh là người duy nhất trong nhóm bạn có vợ nhưng bất kỳ cuộc họp mặt nào của nhóm anh cũng phải có mặt. Anh làm xa nhà, cuối tuần mới về, mẹ chồng và anh chồng kiếm chuyện hoạnh họe mắng chửi tôi suốt, họ còn tranh thủ nựng cháu rồi chửi xéo nhà ngoại, bảo nhà ngoại vô phúc đông con gái, hoặc sợ lùn giống cậu, rồi so sánh dâu nhà người ta... Nghĩ lại thân mình, tôi phải xa cha mẹ, anh em bạn bè không có, đồng nghiệp cũng không vì nghỉ hậu sản, điện thoại di động không có, ai gọi điện thoại bàn thì bà viện lý do gì đó không cho tôi gặp, thư tay gia đình hay bạn bè gửi đều bị kiểm tra trước khi tới tay. Đến cái giỏ xách của tôi bà cũng kiểm tra, lục lọi, rồi khi bị phát hiện lại bảo bê bối quá phải sắp xếp lại giúp.
20 năm trôi qua, mỗi khi nhớ lại, tôi thấy mình thật giỏi; còn mỗi khi nhìn hình chụp hồi đó (mặt cười mà mắt buồn hiu) tôi đều chạnh lòng thương "con bé" trong hình, non nớt, đáng thương, côi cút, con nhà nghèo, chồng bỏ bê, nhà chồng khinh khi hắt hủi. Đôi khi, tôi ước mình ngủ một giấc dài không tỉnh dậy nữa, rồi lại vội vàng tự trách sao mình quá vô trách nhiệm với con. Tôi nghĩ đến cảnh con bị hành hạ, bỏ bê, thiếu thốn tình thương, rồi mẹ ghẻ con chồng nên lại cố gắng yêu thương mình hơn, dũng cảm hơn. Nhìn con, tôi khóc rưng rức cho trôi đi muộn phiền, đứng lên rửa mặt sống tiếp.
Tạ ơn Chúa, hôm nay con gái tôi đã khôn lớn, ngoan ngoãn và xinh đẹp, nàng ấy còn có 2 đứa em nữa, mọi thứ tốt đẹp, tôi đã tha thứ nhưng chẳng thể quên nhiều việc. Tác giả bài viết "Tôi muốn chết vì ám ảnh sau sinh" ơi, cố lên bạn, mọi việc rồi sẽ qua, chỉ có mất mạng là không lấy lại được, tôi đã làm được và bạn cũng thế.
Phượng
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.