Tôi và em quen nhau khi học chung lớp đại học. Em mạnh mẽ, cá tính, chung thủy, thông minh và gọn gàng. Chúng tôi yêu thương, chăm sóc, giúp đỡ nhau trưởng thành, nhưng trong lòng tôi luôn tồn tại cảm giác thiếu thốn. Tôi làm em vui nhưng bản thân lại không thấy hạnh phúc. Ra trường, chúng tôi vẫn yêu nhau. Đã có lúc tôi nói chia tay vì không chịu nổi cảm giác trống rỗng mỗi khi bên cạnh em, nhưng thấy em buồn bã khóc lóc tôi lại thương và chấp nhận quay lại.
Chúng tôi kết hôn cuối năm 2012 vì nhiều lý do. Tôi cứ nghĩ cưới nhau xong, có con rồi cảm xúc của mình sẽ khác, sẽ yêu thương em hơn và mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng thực tế lại không như vậy. Tôi bắt đầu sợ căn nhà của mình, sợ phải đối mặt với em. Tôi đi làm theo ca nên thường lấy cớ ở lại công ty muộn hơn. Tôi đã cố nhưng không thể thay đổi cảm xúc của mình. Lúc em sinh con đầu lòng và xin phép về ngoại để tiện sinh hoạt, tôi đồng ý ngay lập tức. Phần vì mong em được thoải mái, phần vì cảm thấy chính bản thân cũng thoải mái hơn. Khi em ở ngoại, tôi đi làm rồi về nhà chứ không tìm cách ở lại công ty nữa. Được 3 tháng, các bà bảo tôi cho cháu về, vợ cũng hỏi “anh có muốn em về không”, nhưng tôi nói em cứ ở lại thêm một thời gian nữa. Tôi không hề có bất kỳ mối quan hệ ngoài luồng nào, nhưng vẫn thấy thoải mái và vui vẻ khi không ở cùng em.
Khi hai mẹ con em về nhà, chúng tôi cùng nhau chăm sóc con cái, vun vén cuộc sống. Tôi cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người chồng, người cha, làm cho em và con hạnh phúc. Những lúc cả nhà đi chơi, nhìn thấy hai mẹ con vui vẻ, tôi vừa thấy vui vừa thấy đau lòng. Vui vì em và con được chơi đùa, còn đau lòng vì bản thân không cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy cảnh ấy. Tôi tự dằn vặt, trách bản thân, phải chăng được quan tâm quá nhiều nên không biết đâu là hạnh phúc? Hay tôi là người quá tham lam, bởi có vợ con ngoan ngoãn, kinh tế gia đình ổn mà vẫn không vui?
Thời gian trôi qua, căng thẳng trong công việc khiến tôi không giấu được cảm xúc không hạnh phúc của mình. Em đã nhận ra sự bất ổn của tôi. Có những đêm, chúng tôi nhìn vào mắt nhau và khóc. Em không cảm nhận được tình yêu trong mắt tôi. Còn tôi thấy trong mắt em là yêu thương nhưng lòng lại không hạnh phúc. Không được yêu rất đau lòng, nhưng cảm giác muốn yêu ai đó mà không thể cũng đau đớn không kém. Tôi cảm thấy có lỗi với em, với con, với cả gia đình vì không thể thay đổi được cảm xúc của mình. Tôi nên làm gì bây giờ? Cứ tiếp tục cuộc sống như thế này vì con, vì gia đình hay tôi nên giải thoát cho cả hai? Cô ấy vẫn yêu tôi nên không muốn ly hôn. Nhưng tôi sợ nếu không quyết định ngay thì tuổi xuân qua đi, cô ấy sẽ mất cơ hội làm lại với người khác. Dù sao, cô ấy cũng chỉ sống một lần, và xứng đáng được yêu thương, được hạnh phúc. Mong chuyên gia tâm lý và bạn đọc giúp tôi.
Thành
Chuyên gia tâm lý Vũ Thu Hằng gợi ý:
Thành thân mến,
Trống rỗng là cảm giác mà tất cả mọi người đều đã hoặc sẽ phải trải qua. Nó có thể chợt đến và đi rất nhanh hoặc kéo dài không dứt. Điều quan trọng là bạn phải hiểu được điều gì, nguyên nhân nào dẫn mình tới cái cảm thấy trống rỗng, không hạnh phúc này.
Đáng tiếc không tìm thấy nguyên nhân trong những chi tiết bạn kể. Có thể trước đây bạn từng yêu một ai đó nhưng không thành; bạn từng bị phản bội hay chứng kiến sự phản bội; hoặc bạn trải qua tổn thương tâm lý nào đó khiến trong lòng mất đi cảm giác tin tưởng vào hạnh phúc, tình yêu; hoặc cũng có thể bạn chưa gặp được người khiến mình rung động thực sự… Tuy nhiên, cũng có trường hợp chẳng cần bất kỳ lý do nào. Trong trường hợp, mặc dù khả năng sinh lý bình thường nhưng bạn không cảm thấy khao khát, không có khoái cảm tình dục với vợ (hay bất cứ ai), thậm chí ghê sợ việc quan hệ tình dục. Nếu thấy những dấu hiệu này, bạn có thể tìm hiểu thêm về khái niệm “giới tính thứ tư” hay còn gọi là “người vô tính”.
Cho dù là nguyên nhân nào thì việc kéo dài tình trạng trống rỗng và tiêu cực đều không tốt cho bạn và cả gia đình. Để khắc phục thì việc đầu tiên, bạn nên chủ động chia sẻ vấn đề của mình với vợ, bạn bè, người thân, đồng thời nhờ đến sự giúp đỡ của các bác sĩ và chuyên gia tâm lý. Đừng chủ quan bởi những cảm xúc của bạn có thể là dấu hiệu của một bệnh trạng ẩn, ví dụ như trầm cảm, lãnh cảm kéo dài. Xác định được rõ nguyên nhân, bạn mới có định hướng cho con đường của bản thân, cũng như có một câu trả lời hợp lý cho vợ và gia đình. Hãy cố gắng hết sức, dù có quyết định thế nào bạn cũng không cảm thấy hối tiếc về sau. Chúc bạn sớm tìm ra nguyên nhân.
Muốn được chuyên gia Vũ Thu Hằng tư vấn, mời bạn gửi tâm sự tại đây.
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.