Đã lâu rồi tôi chưa có cảm giác rung động và nhớ nhung một người như vậy. Tôi gần 30 tuổi, ngoại hình không đến nỗi nào nhưng chưa một mảnh tình vắt vai. Cũng đã thử tán tỉnh vài người nhưng thấy mình không có cảm giác với họ nên dừng lại. Nhưng không phải vì thế mà tôi không thích con gái.
Hồi đại học, tôi thích và tỏ tình với một người nhưng bị từ chối thẳng. Cảm giác lúc đó tim vô cùng đau khổ và buồn. Dù chuyện này đã qua gần 8 năm nhưng có đôi khi tôi vẫn không thể quên được cô ấy. Đến năm 2017, vô tình biết cô ấy lấy chồng, tim tôi chết lặng. Sau này, dù gặp nhiều cô gái tốt, đẹp, cũng muốn mở lòng nhưng không được nên tình duyên cứ lận đận. Tôi nghĩ yêu là phải có rung động, nếu không có cảm giác với người ta mà cố yêu thì chỉ khổ cả hai. Cũng từ đó tôi đóng cửa trái tim.
Khi đi học một lớp tiếng Anh, tôi gặp em - một cô gái dễ thương, nói chuyện rất nhỏ, hầu như không nghe được nếu không ghé lỗ tai vào. Nhìn em chẳng hiểu sao con tim vốn yên lặng của tôi lại rung động. Theo từng buổi học trôi qua, sự rung động càng lớn dần, đầu óc tôi chỉ có hình bóng em. Nhưng tôi chỉ có thể giấu trong lòng, không thể làm điều con tim mách bảo là bước đến làm quen em. Tôi và em cách biệt quá lớn, em nhỏ hơn tôi 12 tuổi. Tôi cũng không hiểu sao mình lại rung động với em. Bây giờ điều tôi mong là tới ngày đến lớp để được thấy em và trò chuyện. Đơn giản thế thôi.
Hoàng
Gọi điện cho biên tập viên theo số 09 6658 1270, để đăng tải chia sẻ của bạn trên Tâm sự.