Chúng tôi yêu nhau được vài tháng thì tôi có bầu, cả hai quyết định cưới trong sự phản đối của bố mẹ tôi vì nghe nói anh ham chơi, nợ nần. Từ lúc cưới tới nay tôi được nếm trải cuộc sống nợ nần, ngày nào cũng lo tiền trả nợ. Chồng tôi là người nói giỏi mà làm dở, ham chơi; không tính toán, rất bồng bột. Khi lấy tôi, công việc của anh không ổn nên xin nghỉ việc, suốt từ đó anh chưa có công việc cố định, thu nhập bấp bênh. Tôi công việc lúc đó cũng chưa có nên cuộc sống vô cùng khó khăn.
Sau khi lấy nhau về tôi mới biết chồng mình vì hồi trẻ chơi bời mà giờ nợ nần rất nhiều nơi, lúc đó tôi mới biết thế nào là "lãi ngày", biết thế nào là lo tiền trả nợ. Lúc đó số tiền mới chỉ 50, 60 triệu nhưng đối với đứa sinh viên mới ra trường chưa kiếm được việc làm như tôi, chồng lại thu nhập bấp bênh, hoàn toàn không có khả năng. Cái dại của tôi là không báo quyết liệt với bố mẹ chồng, ông bà cũng mặc kệ con trai quay cuồng đống lãi ngày đó, rồi nợ càng ngày càng tăng. Tôi có nhờ bố đẻ giúp được nửa, rồi vay mượn được ít nhưng vẫn còn sót 10, 20 triệu, lại lãi tăng lên. Tôi cảm thấy ngộp thở, quay cuồng, bao nhiêu của hồi môn và vàng cưới ra đi hết.
Cái gì tới cũng tới, số nợ lại tăng lên theo cấp số nhân, khóc lóc ông bà nội lại vay cho ít nhưng vẫn còn vài chục sót lại. Lúc này tôi xin được việc, lượng lậu ổn nhưng so với số nợ của chồng không thấm vào đâu, lương tháng nào cũng đưa tất cho chồng, không được cầm tiêu đồng nào vì lương chưa tới đã tính trả nợ. Rồi quẫn quá chồng lại chơi lô đề và không hiểu thế nào số nợ lên tới trăm triệu, sau đó là 300 triệu. Tôi chỉ muốn gào khóc, trách bản thân mình, trách chồng, thương con. Không hiểu sao tôi vẫn cố vượt qua ngày tháng đó, chồng bảo túng quá làm liều để lo tiền trả nợ. Sau đó nhờ vay ngân hàng nên trước mắt giải quyết hết lãi ngày và nợ cần trả gấp, rồi giờ lo trả tiền ngân hàng mỗi tháng 15 triệu. Còn khoản nợ ngoài râu ria tồn đọng, tôi bốc họ trả nợ.... có những tháng vợ chồng lo tất tần tật 30 triệu trả nợ, nghĩ tới là tôi muốn chết, không thiết sống nữa.
Tôi muốn bỏ chồng mà thương con, với lại còn nợ ngân hàng hàng tháng, nợ những người vay nóng, nợ nào người ta cũng đòi ráo riết. Tổng nợ vợ chồng cộng lại gần 700 triệu, nợ lãi lo gấp là 160 triệu. Tôi không biết kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy. Bố mẹ chồng nói thẳng là hết lực trả nợ, vì con cái phá hết ông bà cũng không còn tiền, họ hàng cũng vay hết lượt rồi, giờ chỉ có nước bán nhà. Bố mẹ còn bảo đừng gọi điện nữa, bố mẹ mệt mỏi lắm. Bố mẹ tôi cũng vay mượn hộ mấy lần, tới gần trăm triệu, nhà tôi không khá giả gì nên tôi không dám nhờ bố mẹ nữa, có nhờ bố mẹ cũng không mượn giúp vì khuyên tôi không nghe lời. Tôi thấy mình đúng là đứa con bất hiếu.
Lại nói về chồng, một năm đổ lại đây anh thay đổi dần, bớt sĩ diện, bớt tụ tập, không chơi bời nữa, không dám tiêu pha gì, thương con và biết mình làm khổ gia đình nên cũng đối xử với vợ tốt hơn. Chồng từng chạy xe ôm lúc túng quẫn, giờ anh mới tìm được việc đi làm lại nhưng không biết thế nào. Nhiều lúc tôi nhìn chồng cũng thương lắm. Có lúc lại chỉ muốn bỏ chồng để hai mẹ con sống với nhau. Tôi phải làm sao đây?
Nguyệt