Những ai từng yêu sâu đậm mới hiểu được nỗi đau của sự tổn thương. Chỉ những ai từng đổ vỡ hôn nhân mới biết đâu là giá trị của gia đình. Tôi từng như thế, chịu nỗi đau bị phản bội bởi người mình rất yêu thương, chịu cảnh chia rẽ, tan nát một gia đình. Năm đó con tròn một tuổi, tôi vừa phải vật lộn chăm sóc con, vừa tranh thủ làm thêm kiếm tiền phụ giúp chồng. Sau những tháng ngày gồng mình tỏ ra mạnh mẽ, đến lúc phát hiện chồng ngoại tình, tôi lại trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết. Trầm cảm sau sinh, thêm việc chồng ngoại tình là cú sốc tâm lý khiến tôi trở nên điên loạn. Cho đến bây giờ, sau gần 2 năm, vết thương vẫn không thể nào lành lặn, nỗi đau cứ mãi day dứt khôn nguôi.
Sau ly hôn tôi vùi đầu vào công việc, ổn định lại cuộc sống, dành những điều kiện tốt nhất cho con. Tôi thử mở lòng với những người đang muốn theo đuổi mình. Nhưng những cảm xúc trong tôi như chai sạn, con tim không còn biết rung động, cũng không có nhu cầu trai gái. Rồi một ngày tôi gặp anh - người đàn ông hơn 3 tuổi, chưa từng kết hôn, làm chung với nhau và trở thành bạn bè. Từ những chuyện buồn trong lòng, ngày hôm đó ở dự tiệc công ty, tôi đã uống thật say. Anh đưa tôi về. Gục vào vai anh, tôi khóc như một đứa trẻ. Lần đầu tiên tôi kể cho một người không thân nghe bao đau khổ. Sau hôm đó, anh quan tâm và chăm sóc tôi. Tôi đã nhận định từ đầu và nói rõ với anh rằng tôi không có tình cảm với anh, cũng không có nhu cầu có bạn trai. Vậy mà anh vẫn ân cần chăm sóc tôi vô điều kiện. Sau 6 tháng, một lần nữa anh ngỏ lời muốn làm bạn trai tôi, muốn chăm sóc tôi và con gái, không cần biết tôi có yêu không, chỉ cần được chăm sóc tôi là đủ.
Sau một thời gian cố tránh mặt anh, chuyển công việc, anh vẫn không ngừng tìm kiếm tôi, tìm được nơi tôi ở. Hàng ngày anh đến và ngồi trước cửa nhà, chỉ đợi thấy tôi đã đi làm về và chúc ngủ ngon. Cứ như vậy, thêm 3 tháng nữa tôi thử mở lòng đón nhận anh. Anh thật sự là người đàn ông tốt, chăm sóc con tôi như con ruột, mỗi khi bé bệnh, anh luôn bên cạnh lo từng viên thuốc. Nhưng tận đáy lòng tôi biết rõ mình chưa từng yêu anh. Bởi giờ trong tôi chỉ có 2 từ tham vọng. Tôi muốn dành hết tình yêu của mình cho con gái, dành hết thời gian và sức lực để kiếm tiền.
Anh còn gánh nặng gia đình. Bố mẹ anh không phản đối cũng không ủng hộ tôi, công việc của anh chỉ đủ lo bản thân và phụ giúp gia đình. Nếu đến với anh, mẹ con tôi sẽ trở thành gánh nặng và tôi cũng lo sợ anh không thể lo được cho cuộc sống mẹ con tôi. Tôi sợ con mình sẽ khổ. Tôi không có ý định ăn bám ai, nhưng cảm thấy thà mình ở vậy còn hơn đi bước nữa, tiếp tục cuộc sống cơm áo gạo tiền rồi cãi vã, cũng không hạnh phúc. Mặc tôi nổi giận xua đuổi, anh vẫn như vậy, điềm tĩnh, nhẹ nhàng chăm sóc mẹ con tôi (mua cơm đến chỗ tôi làm, mua thuốc, mua quà cho con tôi, chở con tôi đi viện...). Anh nói có một ngày tôi sẽ phải yêu anh. Mọi người hãy cho tôi lời khuyên là nên tiếp tục hay dứt khoát dừng lại, vì anh thực sự rất yêu tôi.
Yên
Gọi điện cho biên tập viên theo số 09 6658 1270, để đăng tải chia sẻ của bạn trên Tâm sự.