Tôi 30 tuổi, chồng hơn 10 tuổi, kết hôn được hơn một năm. Cuộc sống hôn nhân không như ý cho dù chúng tôi cũng có thời gian ở với nhau trước đó nửa năm. Chồng tôi là con út trong gia đình nên được nuông chiều, chưa bao giờ phải có trách nhiệm gì đối với cuộc sống và bản thân. Giờ ở tuổi người ta thành đạt thì chồng tôi vẫn không xác định được sẽ làm gì để nuôi sống bản thân. Anh là người chỉn chu, gọn gàng, tốt tính, dễ tính với người ngoài nhưng đặc biệt khắt khe với vợ. Anh hết lòng vì bạn bè và gia đình. Khi quen anh, tôi nhận được những lời tán thưởng về anh rất nhiều. Anh là kiểu người chấp nhận để thiệt thòi về mình chứ không bao giờ làm người khác phải chịu thiệt thòi, vì thế rất được lòng mọi người.
Tôi là người xuề xòa trong cuộc sống hàng ngày, từ nhỏ đã phải phụ giúp gia đình nên có ý thức về kinh tế của bản thân rất tốt. Tôi muốn mọi thứ đơn giản nhưng lại rất cầu toàn trong công việc. Tôi là người vui vẻ hoà đồng nhưng không thể lấy lòng người khác và làm cho họ vui. Trong thời gian quen nhau, anh rất tôn trọng tôi cũng như không đòi hỏi gì nếu như tôi không thích. Tôi được anh chăm sóc và yêu thương. Trong thời gian đó tôi cũng biết một sự thật, lúc còn trẻ anh đã gặp phải cú sốc rất lớn trong gia đình, nó theo anh đến tận giờ, đó là lý do tôi càng thương anh nhiều hơn. Tôi thương anh vì vô vàn lý do, cho dù anh có làm tôi tổn thương bao nhiêu tôi vẫn thương anh vô điều kiện, vì thế tôi quyết định lấy anh, sau đó là những năm tháng sóng gió.
Tôi có công việc ổn định, có thể trang trải mọi thứ sinh hoạt, chồng thì ngược lại. Lúc đầu anh cũng chịu khó đi làm, cuộc sống thiếu thốn chút nhưng quan tâm nhau, những điều nhỏ nhặt cũng làm tôi có động lực để cố gắng hơn nhiều. Tôi muốn vợ chồng cố làm để tiết kiệm cho tương lai, anh lại là người tiêu tiền hôm nay không cần biết ngày mai. Tôi muốn có con nhưng anh nói để tiền đi du lịch trước rồi có con sau. Tôi thấy chán nản vì anh không biết đâu là giới hạn của việc đã kết hôn. Không có con, tôi sẽ bị người ngoài nhìn vào, rồi cả gia đình sẽ nói tôi chứ không nói anh. Nếu chúng tôi có bệnh đã đành, đây cả hai cùng khoẻ mạnh nhưng lại không có con. Chồng tôi không cờ bạc, không gái gú nhưng lại nhậu, đã nhậu là say, nói chung là vì bạn bè, sẽ say cho đến mức không biết gì và còn hay lái xe khi say. Tôi khuyên ngăn thế nào cũng không được.
Sau một thời gian chồng tôi không còn đi làm nữa, tính của anh cũng không thể làm việc dưới chướng người khác nếu như người đó không thật sự giỏi. Đó cũng là khiếm khuyết của anh. Chồng tôi biết điều đó, đã cố gắng nhiều nên tôi hiểu và thông cảm cho anh. Vậy mà dù có chuyện gì anh cũng không bao giờ nghe tôi nói, nhưng chỉ cần người ngoài nói là lập tức anh tin rồi làm theo. Chồng muốn tôi là người đi làm nhưng vẫn phải chu toàn việc nhà cửa, trong khi đó anh không đi làm chỉ ở nhà. Tôi nghĩ việc dọn dẹp nhà cửa cũng không khó khăn gì vì tôi khá nhanh nhẹn và biết việc. Anh nói tôi không quan tâm nhà cửa nhưng ngặt nỗi, tôi dọn đồ không vừa ý anh là anh mặt nặng mày nhẹ, rồi nói đi nói lại nhiều lần. Tôi đi làm đã đủ stress rồi, về nhà chỉ muốn vợ chồng vui vẻ, ngược lại chồng không muốn cho tôi được cười. Chúng tôi thường cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt không đáng có. Tôi phải bỏ qua mọi chuyện, cười xoà đi cho bớt căng thẳng, nũng nịu chút cho êm cửa êm nhà. Chồng lại cứ làm tôi mang bộ mặt u ám đến ngán ngẩm. Tôi không thể chia sẻ mọi chuyện với ai. Dần dần tôi ý thức được rằng việc ai người ấy làm, không còn trò chuyện, chia sẻ, yêu thương, lạnh nhạt hết mức.
Tôi phải chỉ cho chồng cách yêu thương, ví như xây tổ ấm giống trồng 2 cái cây, nếu không tưới nước hàng ngày cây cũng chết khô và tình cảm con người cũng vậy. Tôi phải dùng mọi khả năng của mình chỉ để nói với anh rằng tình yêu thương không được vun đắp hàng ngày sẽ như cây bị càn cỗi mà chết khô thôi. Anh lại nói có thể làm cho tôi vui nhưng không làm. Tôi thật sự bị tổn thương. Anh chưa bao giờ biết mua một món quà nhân ngày gì đó để tặng tôi, ngay cả tình yêu thương đơn giản tôi cũng không nhận được từ chồng. Chúng tôi sống với nhau như hai khúc gỗ.
Chúng tôi là vợ chồng son nhưng 5 tháng không động đến người nhau, tôi đã nghĩ do bản thân không còn sức hấp dẫn với anh. Tôi đang sống trong cuộc sống hôn nhân địa ngục thật sự. Tôi bị căng thẳng đến thậm tệ, phải dùng đến thuốc trầm cảm nhưng sợ phụ thuộc vào thuốc suốt đời nên đã phải cố gắng nhiều để từ bỏ thuốc đó. Đó là thời gian kinh khủng với tôi, chồng không giúp đỡ gì, ngược lại còn làm tôi thấy thậm tệ hơn. Tôi phải dùng hết lời lẽ nói cho anh hiểu thì anh xin lỗi nhưng những ngày sóng gió với tôi vẫn diễn ra liên tiếp, chưa một ngày ngừng lại. Tôi không biết phải làm gì để níu kéo cuộc hôn nhân này, chỉ muốn cuộc sống đơn giản nhưng sao khó quá. Chúng tôi không thể tìm được tiếng nói chung. Mọi người có thể cho tôi xin lời khuyên được không.
Dung
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 0966 581 270. Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.