Tôi 30 tuổi, chồng 34 tuổi. Chúng tôi có một bé trai được hơn 6 tháng. Lúc con được 6 tháng một tuần, tôi đã gửi để đi làm. Nói thật là tôi xót con lắm nhưng hoàn cảnh không thể ở nhà để lo cho con được. Chồng tôi là công nhân, lúc hết việc thì được cho nghỉ ở nhà. Những lúc đó anh đi bốc vác bên ngoài để kiếm thêm thu nhập. Anh là người hết lòng vì vợ con, từ khi có con bao nhiêu nhọc nhằn anh gánh hết nhưng chưa một lần than vãn. Vừa rồi chủ trọ lấy lại nhà nên chúng tôi buộc phải chuyển chỗ. Rồi vì con và được các chị cho mượn thêm tiền nên chồng tôi liều mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành. May mắn là số tiền nợ của các chị thì chúng tôi không cần phải trả gấp nhưng cũng phải trả dần, không để lâu được.
Sau khi nghỉ thai sản xong tôi bàn với chồng sẽ đi làm lại. Chồng nói sẽ nhờ bà nội ở quê vào chăm bé. Bà nội không vướng bận gì ở quê cả, rất thoải mái. Vào được 2 tuần thì bà khóc đòi về nói là đau bệnh, cháu khó quá không chăm được. Bà có 4 cháu ngoại và một cháu nội nhưng chưa cháu nào bà chăm được quá 2 tuần. Tôi biết chồng quá hiểu bà nhưng vì anh cũng khổ quá nên mới kêu bà vào giữ bé để tôi đi làm. Khi bà đòi về, tôi buồn lắm. Tâm sự với chồng thì anh nói con mình mình nuôi em à, không cần nhờ ai, biết tính bà vậy rồi đừng hy vọng nữa.
Bà ngoại ở quê ruộng nương, rồi còn chăm cháu cho chị tôi đi làm (chị đã ly dị chồng nên phải đi làm để nuôi con). Nhiều lúc nhìn chồng cực khổ mà xót, anh sút hẳn 8 kí, người gầy rộc, vừa lo cho gia đình, vừa lo trả nợ nên vất vả lắm. Tôi xin đi làm lại nhưng chồng không cho. Vừa rồi có cô ở gần nhà đánh tiếng xin giữ con cho tôi đi làm. Thật tình cô đã nói trước đó khi chúng tôi mới chuyển về nhưng tôi không dám gửi, bởi một lần thấy cô đánh cháu ngoại của mình mà chết khiếp. Bé khóc, cô cứ lấy đầu nó mà dúi vào cạnh cửa, chỉ là dúi cho bé sợ thôi nhưng tôi vẫn có cảm giác sợ. Rồi con gái của cô qua hỏi vợ chồng tôi có cần người giữ bé không thì nhờ cô giữ, lúc đó tôi cũng muốn đi làm để phụ chồng nên đã đồng ý. Chồng không cản được nên cũng xuôi để tôi đi làm.
Mỗi sáng tôi dậy sớm nấu cháo rồi để sẵn cô chỉ việc cho ăn, sữa thì mua về chỉ cách cô pha, vì cô cũng có kinh nghiệm nuôi cháu nên tôi không cần phải nói nhiều. Gần nhà nên sáng 7h30 cô qua nhà tôi giữ bé đến hơn 5 giờ tôi làm về thì cô về. Tính đến nay tôi gửi con được hơn một tuần, vì lo lắng nên tôi có nhờ một cô ở sát nhà để ý giúp bé có hay khóc không. Cô bảo là nhà tôi đóng cửa, cả ngày không nghe tiếng con tôi khóc, cười hay ê a nói chuyện như khi ở với tôi. Tôi lo lắng quá, không biết vì sao mà tôi nhắc nhiều lần cứ mở cửa cho thoáng nhà để bé được khỏe nhưng cô vẫn cứ đóng, lại còn không nghe tiếng động gì. Chắc con ngủ cả ngày vì ban đêm con thức suốt từ khi gửi.
Tôi đọc nhiều bài báo có thông tin về việc cho bé uống thuốc ngủ để khỏi giữ nên lo lắng quá. Nếu như con tôi bị như vậy thì phải làm sao? Cũng vì lo lắng nên thời gian nghỉ trưa chồng tôi cũng tranh thủ về với con được ít để xem như thế nào thì thấy vẫn đóng cửa, con nhiều khi đang ngủ. Tối qua vợ chồng tôi đưa con đi dạo chơi thì thấy cô vào tiệm thuốc tây mua thuốc, chúng tôi nán lại đợi cô mua xong thì vào hỏi nhân viên bán thuốc xem cô mua gì. Chúng tôi cũng trình bày là gửi con cho cô nên lo lắng, nhân viên cũng thông cảm và bảo cô ấy mua thuốc tim và khớp nên cũng phần nào yên tâm.
Tôi thương con lắm, đi làm về chỉ ôm con, dù biết con không hiểu nhưng tôi cứ tâm sự để con nghe. Tôi cũng cố gắng bù đắp mỗi khi bên con vì nghĩ con chắc cũng buồn. Mấy ngày đầu con khóc nhiều nhưng giờ ít khóc hơn rồi. Tôi có phải là người mẹ không ra gì không khi con còn quá nhỏ mà đã gửi đi làm? Tôi có nên ở nhà để giữ con không? Giờ công việc tôi rất tốt, có thể phụ giúp được chồng để lo cho con. Xin mọi người cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Nga
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự