Gia đình tôi có một đứa cháu trai năm nay 4 tuổi, con của chị gái. Vì là đứa cháu duy nhất nên cả nhà yêu thương bé rất nhiều, bé cũng rất hiếu động đáng yêu, là niềm vui lớn trong nhà. Không có gì phải nói nếu như ba mẹ và chị tôi không nuông chiều bé một cách quá mức. Sáng thức dậy mẹ và chị tôi phải năn nỉ cả buổi trong khi bé cứ ngủ nướng rồi mè nheo, nhõng nhẽo, không chịu rời giường. Bé biết tự mặc quần áo nhưng luôn bắt người khác mặc cho, không thì lại khóc lóc ăn vạ. Bé muốn gì phải có bằng được, không là la ỏm tỏi. Bé "kén cá chọn canh", không có món bé thích thì bắt bà phải nấu cho bằng được, không thì không chịu ăn cơm. Tôi muốn cháu học tập, tự lập từ bé, mẹ và chị cứ mắng, nói cháu còn nhỏ, rằng tôi khó ưa, quá đáng. Mỗi lần tôi lên tiếng về việc này là lại bị trách móc đủ điều. Khi tôi dạy cháu thì mẹ và chị lại mắng ngược lại tôi.
Đáng nói hơn là bé có tính bạo lực, luôn đánh người lớn, nhất là ông nội, có khi chẳng ai làm gì cũng chạy vào đấm vào bụng ông mấy cái, những lúc đó ông lại bật cười nói thằng cháu giỏi lắm, phải như vậy mới được. Tôi cứ nghĩ là hai ông cháu chơi đùa, nhưng số lần nhiều thì lại lo lắng, cũng nói ông như vậy không được, sẽ làm cháu trở nên bạo lực. Tôi bảo cháu rồi nhưng đâu lại vào đấy.
Tuần trước gia đình tôi đi đám cưới, cháu chơi rất vui và đáng yêu, nhưng khi về tôi mới biết cháu đấm vào bụng một bác mới quen trong bữa tiệc. Có lẽ đây là cách biểu đạt sự thân thiết của bé? Sau đó tôi mới dọa bé là bác ấy kêu công an bắt đấy, chủ yếu là để bé sợ rồi mượn đó răn bé không thể hành động như vậy nữa. Thế nhưng kết quả là tôi lại bị mắng thảm. Tôi cảm thấy thật bất lực, chỉ muốn tốt cho bé thôi, có phải là tôi làm quá đáng không? Tôi phải làm gì bây giờ? Mong các anh chị cho lời khuyên.
Hà
Độc giả gọi điện chia sẻ tâm sự với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính)