Tôi cưới vợ năm 2009, khi đó vợ tôi 20 tuổi. Năm nay chúng tôi đã có một con gái hơn 7 tuổi (lớp 2) và con trai hơn 6 tuổi (lớp 1). Vợ chồng tôi lúc mới quen nhau thì đã “lỡ kế hoạch” nên cưới gấp, chưa kịp tìm hiểu kỹ về hai bên gia đình của nhau nhiều. Tôi có công việc ổn định, lo làm ăn và tự mua sắm nhà cửa trước khi cưới vợ. Vợ tôi ở nhà nội trợ và đưa đón 2 con đi học, kinh tế gia đình ổn định. Trước khi lấy nhau hai vợ chồng cùng thống nhất về 3 nguyên tắc sống cơ bản như sau: Tôn trọng nhau, tôn trọng hai bên gia đình của nhau. Không lừa dối nhau, không nói tục, không chửi bậy, không chửi thề, không cho người khác ăn các đồ dơ dáy, không thô tục với nhau và nhất là với con. Quyết tâm nuôi con trong môi trường có giáo dục tốt của xã hội, dạy con biết tự lập sớm. Hai người đều cam kết rằng mọi vi phạm đến 3 nguyên tắc trên đều không thể chấp nhận.
Sở dĩ chúng tôi có cam kết như vậy vì tôi e ngại vợ sinh ra và lớn lên trong gia đình ít học, ở khu rất phức tạp. Thời gian quen nhau tôi không hề thấy vợ chửi bậy, chỉ thấy cha mẹ, anh chị em của cô ấy có chửi lai rai. Vợ tôi có 7 anh chị em, có 3 người biết chữ còn 4 người không biết chữ. Tôi sinh ra trong một gia đình cả ba tôi và cô chú đều là nhà giáo, không chấp nhận chửi thề, nói tục, nói bậy. Trước đây vợ chồng tôi sống ở căn hộ riêng của tôi tại khu cao cấp (từ 2009 đến 2015) nên môi trường sống khá tốt cho 2 con tôi. Cuối năm 2015 tôi bị bệnh gút rất nặng phải bán nhà ở Quận 7 chuyển về ở Quận 9 (trước khi cưới vợ, tôi đã có đất và nhà riêng ở Quận 9). Năm 2016 tôi bệnh không đi lại được, sức khỏe suy kiệt. Trong khi bất lực thì vợ động viên tôi đồng ý để cho một số gia đình chị em của vợ ở nhờ. Tôi thấy nhà đất của mình cũng rộng nên giúp được họ cũng tốt. Tôi có ra điều kiện với vợ: người nào đẻ con ra mà ăn bám, người nào chửi quá tục tĩu suốt ngày thì không được bước chân vào nhà của tôi. Vợ tôi cũng đồng ý.
Tuy nhiên sau thời gian sống chung tôi thấy vợ chồng con cái họ sống chẳng có văn hóa sơ đẳng nào cả. Thời đại này mà họ vẫn sẵn sàng để cho con mù chữ, họ rất ít lo làm, chỉ thích ăn xài. Đa số họ cứ nói chuyện với nhau là có từ tục. Điều nguy hại nhất là từ đó vợ tôi cũng hay chửi thề, hay nói bậy cùng với họ và mỗi khi tôi phản đối thì vợ nói quen rồi, có sao đâu. Từ đây quan hệ vợ chồng tôi đã xuất hiện mâu thuẫn và sự rạn vỡ nghiêm trọng kéo dài. Tôi đã phải rất khó nhọc để dạy 2 con không nói tục, không nói bậy, không chửi thề, nói chung là phải đề kháng hoàn toàn với sự ảnh hưởng của môi trường xung quanh. Cũng may là hai đứa con của tôi đến nay đều mạnh khỏe và được khen là ngoan, lễ phép. Tôi dạy các con phải tập tự xúc ăn, tự lấy sữa và nước uống, tự thay đồ. Vợ tôi cho rằng phải đút cho con ăn, phải lấy sữa cho con uống, phải thay đồ cho con, nói chung là phải làm hết thay cho con, thế mới là thương con. Chuyện này càng làm cho hai vợ chồng thêm mâu thuẫn trầm trọng.
Không có cách nào thuyết phục được vợ vì cứ đụng nhau thì cô ấy lại dọa đem con bỏ đi (nhiều lần cô ấy đã dọa đem con gái lớn đi thuê nhà ở, còn cháu trai thì dứt khoát ở với tôi chứ không chịu theo mẹ). Tôi thấy mình bất lực quá, nếu chiều theo ý vợ thì con tôi sau này chắc chắn sẽ là gánh nặng cho xã hội, nếu ly hôn các con tôi chắc cũng sẽ khổ tâm. Tôi hiện khỏe rồi nhưng lại rất bối rối, không biết nên thế nào, mong được mọi người giúp đỡ. Xin chân thành biết ơn.
Khải
Độc giả gọi điện chia sẻ tâm sự với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính)