Trong khi thị trường việc làm ngày một khó, có những sai lầm của chính ứng viên khiến cánh cửa tuyển dụng càng hẹp hơn.
Giờ tôi ngồi đây, lọc cọc những dòng này với tâm thế không hề hối hận khi nghỉ việc, nhưng thẳng thắn thừa nhận có chút tiếc danh, tiếc tiền.
Tôi làm việc cho một công ty tầm trung với khoảng 200 nhân viên ở TP HCM.
Tôi 32 tuổi, độc thân, trước đây tôi làm việc ở TP HCM; vì biến cố gia đình, tôi về chăm sóc ba và chị gái bị bệnh ở quê.
Tôi ra trường hai năm, công việc ban đầu suôn sẻ, làm trong công ty đa quốc gia nhưng không đúng chuyên ngành.
Tôi loanh quanh ở những quán cà phê ngay góc đường, nhìn người ta xuôi ngược trên hành trình mưu sinh.
Sau khi tốt nghiệp đại học được hai năm, tôi đỗ công chức ở cơ quan cấp tỉnh với số điểm gần tuyệt đối, vượt qua khá nhiều thí sinh khác.
Tôi là nữ, 26 tuổi, độc thân, ngoại hình dễ nhìn, cả năm nay cứ suy nghĩ có nên về thành phố tìm kiếm cơ hội việc làm khi hết dịch hay tiếp tục ở lại quê.
Tôi là nữ, là lập trình viên được hai năm. Từ những ngày đầu đi làm cho đến giờ, tôi cảm giác không phù hợp với môi trường văn phòng.
Tôi được sinh ra trong gia đình nghèo khó; ngày tốt nghiệp cấp 3, gia đình định hướng nghề nghiệp.
Tôi 39 tuổi, có gia đình và hai con trai, vợ và các con sinh sống ở quê. Tôi đi làm xa cách nhà 80 km, cuối tuần lại về thăm gia đình.
Tôi 30 tuổi, độc thân, xa quê lập nghiệp, đang là trưởng phòng quản lý chất lượng cho một công ty nước ngoài, thu nhập hàng năm cỡ 300 triệu.
Chúng tôi kết hôn được một năm, đều 29 tuổi. Tôi đang làm IT với mức lương khá ổn.
Tôi là nam, độc thân, 26 tuổi, làm xây dựng được 3 năm mà lương tháng vẫn ở mức 13 triệu.
Tôi làm ở một công ty thuộc top đầu được 10 năm, sau đó công ty không đầu tư nữa nên bộ phận tôi phụ trách giải thể.
Về chuyên môn lúc nào cũng bị sếp nói là không làm được dù mình cố gắng lắm rồi, không có câu nào khích lệ của sếp.