Những giọt nước mắt cứ chực trào rơi mỗi lần bố mẹ hỏi thăm, Nó đành ngậm ngùi: “Xuân này con không về”.
Năm nào cũng vậy, trong cơn say ngủ của những đêm cuối năm, những giấc mơ sum vầy lại rủ nhau tìm về. Thật rõ ràng và xiết bao nồng ấm!
Không biết người lớn nghĩ Tết thế nào hay đôi khi là than thở… còn lũ trẻ con chúng tôi mê cái hương vị Tết đến cháy lòng, đó là cách tôi suy nghĩ về Tết hồi ấu thơ, còn giờ đây tôi vẫn mê Tết lắm nhưng cuốn vào đó còn là sự tiếc nuối nhẹ nhàng.
Thế mà đã hơn hai mươi năm con lập nghiệp xa quê - hơn hai mươi năm, chưa Tết nào Hà Nội níu được chân con ở lại.
Sáng nay, theo tôi là một buổi sáng như mọi ngày, cũng có tiếng chim hót líu lo và chúng đang bay lượn trước cửa phòng trọ trong những ngày cận Tết như thế này.
Đó là một buổi chiều cuối cùng của tháng Chạp, tiết trời mùa đông se lạnh, những con đường làng thưa bước chân người qua lại, dạo bước quanh làng đã có mùi bánh chưng thoang thoảng và mùi nhang len lỏi trước ban thờ.
Giờ đây, khi mọi người cứ cảm thán với nhau rằng “Mất Tết!” hay “Tết chán” thì riêng chị, chị lại nghĩ về em và chị hiểu đôi khi chỉ cần một mâm cơm và đầy đủ người thân chung vui đã là một ngày Tết ấm cúng và no đủ rồi.
Tiết trời đang vào xuân, mẹ tôi phải vất vả chăm sóc những luống hoa cho kịp dịp Tết để có tiền mua sắm cho gia đình cái Tết ấm cúng.
Mẹ ơi, mùa xuân đang về trên đất nước chữ S của ta. Năm nào cũng vậy, vừa kết thúc lịch học là con về nhà ngay. Con muốn bên mẹ bên ba những ngày xuân sớm, để nghe những lời “cằn nhằn” của mẹ rất riêng rất ấm.
Mùa xuân luôn là mùa của yêu thương, sum vầy khi đất trời như mở hội, hoa cỏ trở nên tươi sắc thắm, cảnh vật bừng tỉnh sau những ngày nghỉ đông.
Đông qua xuân lại đến, thoang thoảng đâu đây con nghe mùi thịt kho tàu của mẹ, nồi bánh tét của bà, Tết lại đến rồi.
Tôi thật sự không nhớ, tôi chỉ biết đã lâu lắm rồi, gia đình tôi không cùng ăn một bữa cơm từ ngày mẹ tôi mất.
Tết sắp đến, hội bạn í ới hẹn nhau gặp mặt. Những cuộc điện thoại, những tin nhắn face vẫn là một thông điệp cũ: “Khi mô mi về?”. Đã bảo không về, thế mà chúng lại nghĩ: “Tham công tiếc việc, tiền để đâu cho hết?”.
Sáng nay, Tết đã đến bên thềm nhà bằng tiếng nhạc xuân xốn sang và sắc vàng của hoa mai ngoài ngõ. Vậy là đã bảy mùa xuân rồi, con đón Tết mà không có nội.
Năm ngoái vì công việc, Tết tôi không thể về quê được. Ở xứ Wales của UK đó, Tết Việt nam hầu như không hề phảng phất xung quanh và tôi càng thấm thía câu thơ: “Quê hương là gì hở mẹ. Ai đi xa cũng nhớ nhiều” của Đỗ Trung Quân.
Tết đã đến trên khắp mọi ngõ đường trong khu xóm nhà mình. Đầu đường cho đến cuối hẻm đều đang tất bật chuẩn bị cho những ngày xuân sắp tới.
Con đặt một trái tim trên những dòng đầu tiên viết về bố. Những mảnh ký ức vụn vặn suốt mười tám năm qua hiện lên trước mắt con tựa một làn sương trắng.
Con nợ mẹ một lời xin lỗi, con nợ mẹ một cái ôm nồng, con nợ mẹ một lời ru hời... Mẹ ơi, con nhớ Tết quê mình, con nhớ mẹ nhiều lắm!
Những ngày cận Tết mẹ xoay bánh đến tận tối. Tôi cứ thi thoảng hỏi dò: “Tết năm nay mùng mấy mẹ nghỉ làm?” Hồi bé là vì tôi ham chơi, mẹ làm việc phải ở nhà phụ giúp. Lớn lên thêm từng tuổi, từng tuổi, tôi thật sự mơ mẹ được nghỉ làm sớm.
Hà Nội những ngày giáp Tết lạnh buốt đến tận xương tủy, từng cơn gió lùa qua từng kẽ tóc, con cảm nhận được cả sự lạnh buốt đến từng thớ thịt và cả sự cô đơn đến buốt giá tận sâu trong nỗi lòng. Con nhớ nhà lắm mẹ ạ.