Ngày đó phương tiện liên lạc gần như duy nhất là điện thoại bàn nhưng không thể sử dụng được vì đường dây đã đứt. Những người ở xa chỉ biết có nhiều người tử vong, nhà sập… Người dân trắng tay sau cơn bão và lũ.
Anh tôi ngày đó đang học xa nhà nghe tin liền đón xe về quê. Lúc đó, tôi đang lon ton đi nhận mì cứu trợ thì thấy anh tôi quần ống xắn ống thả, tay phải xách bao gạo, đầu đội thùng mì tôm đi bộ về (đường cây cối đổ, bùn đất nên xe không đi được). Tôi chạy tới, cảm giác lúc đó như vỡ òa...
Tối đó, nhà tôi quây quần bên nhau. Trong không gian im ắng, ảm đạm bỗng một tiếng nhạc vang lên: "Xa anh mới ban chiều, thế mà lòng sao buồn thiu…". Nhà tôi như nhộn nhịp hẳn lên. Ba mẹ tôi nhìn nhau tò mò không biết nhạc từ đâu phát ra và tôi cũng thế. Anh tôi cười, rồi lấy chiếc điện thoại đưa cho tôi.
Lần đầu tiên cầm nó dưới bóng đèn dầu lờ mờ tôi thấy được cái viền inox sáng bóng cùng cái hiệu Mobell mà khá lạ với tôi trước đó. Trông nó mới đẹp làm sao, và nó còn "tỏa sáng' với tôi hơn nữa khi anh tôi nói em dùng nó đi để sau này có gì liên lạc cho dễ vì anh ở xa lo lắm. Ôi một chiếc điện thoại nghe nhạc, hơn cả những gì tôi mơ ước, còn ba mẹ tôi thì rất xúc động vì biết đây là chiếc điện thoại anh tôi mua từ tiền tiết kiệm được.
Tối đó cả nhà tôi cùng nghe nhạc cười nói vui vẻ, tuy loa của nó khá nhỏ nhưng cũng đủ để xé tan cái không khí ảm đạm và buồn bả do cơn bão để lại. Và thế là chiếc điện thoại đã theo tôi như một kỉ niệm đẹp giữa những ngày buồn.
Trần Văn Thịnh
Chia sẻ ký ức công nghệ xin gửi về email: phuongthuy@vnexpress.net với tiêu đề: Ký ức công nghệ. Thông tin do bạn đọc cung cấp và chịu trách nhiệm về bản quyền nội dung và tính xác thực. Tòa soạn giữ quyền biên tập, thay tên, địa chỉ nếu cần. Bài không có nhuận bút. Mỗi tháng Số Hóa sẽ tặng một món quà công nghệ nhỏ cho bài viết được đọc nhiều nhất. Quà công nghệ tháng 4 là tai nghe Sennheiser HD180. |