Sự việc bắt đầu từ tháng 7/1999, SONA đưa khoảng 240 lao động Việt Nam sang làm việc tại Công ty MISRATA (Lybia). Anh Khánh là cán bộ của SONA được giao nhiệm vụ đại diện quản lý lao động tại MISRATA, kiêm phiên dịch, mức lương hơn 560 USD/tháng (phía Việt Nam và Lybia cùng trả).
Theo đơn kiện của anh Khánh, điều kiện sống của người lao động Việt Nam tại Lybia rất khó khăn: không đủ nước sinh hoạt, thiếu thốn thức ăn, 6 người phải ở trong diện tích 14 m2, lại thường xuyên bị cắt giờ công lao động, trong khi làm thêm không được trả tiền. Là cầu nối giữa hai công ty với tập thể công nhân, anh Khánh đã nhiều lần yêu cầu lãnh đạo MISRATA thực hiện nghiêm túc hợp đồng lao động và cải thiện điều kiện sinh hoạt cho công nhân Việt Nam. Tuy nhiên tình hình vẫn không được cải thiện. Việc này SONA cũng đã biết, nhưng công ty chưa có biện pháp để nào để tác động đến phía đối tác mà chỉ khuyên anh em cố chịu đựng.
Liên tiếp trong tháng 11/1999, lao động Việt Nam tại MISRATA đã tiến hành hai cuộc đình công. Anh Khánh khẳng định mình không hề tham gia nhưng lại bị quy kết là người khởi xướng và tổ chức. Sau đó anh bị cách ly rồi buộc về nước trước thời hạn.
Khi về Việt Nam, SONA không cho anh trở lại làm việc mà ngay lập tức đòi thanh lý hợp đồng lao động đã ký và yêu cầu anh phải bồi thường hơn 26 triệu đồng tiền vé máy bay khứ hồi cùng một số khoản khác. Theo SONA, giải quyết như vậy là do anh Khánh đã phạm lỗi, bị đuổi về nước.
Bất bình với quyết định trên, anh đâm đơn kiện SONA và MISRATA vi phạm hợp đồng lao động, trù dập công nhân khi đấu tranh đòi quyền lợi chính đáng. Anh yêu cầu hai đơn vị này trả lại tiền lương cùng những chi phí phát sinh tại Lybia.
Trong phiên sơ thẩm, TAND Hà Nội cho rằng mọi rắc rối nảy sinh là do lỗi của nguyên đơn nên đã bác đơn kiện. Tòa chỉ buộc SONA trả 11 triệu đồng tiền lương quản lý 4 tháng rưỡi cho anh Khánh.
Thanh Nga