Do duyên chưa tới, chưa tìm được người phù hợp hay sao tôi cũng không rõ. Tôi là cô gái miền Tây, chất phác thật thà nhưng có cái gì đó cứ lẩn quẩn mãi không thoát ra được. Tính cách con người do cái gì quyết định nhỉ? Di truyền từ bố mẹ, môi trường sống, môi trường giáo dục? Vậy tính cách của tôi do cái gì quyết định đây?
Tuổi thơ trôi qua rất êm đềm bên dòng sông, cánh đồng lúa bát ngát, cha mẹ tôi làm nông nhưng rất chú trọng đến việc đầu tư kiến thức và trình độ văn hóa cho con cái, có khó khăn tôi vẫn được đi học. Tôi ý thức được đều đó nên cố gắng học và cũng đỗ đại học, ra trường rồi đi làm đúng chuyên ngành. Đó là cả một sự nỗi lực không mệt mỏi của tôi và cả gia đình. Nhớ thời học cấp một, tôi mặc chiếc áo nối (có nhiều loại vải chắp lại) do mẹ là thợ may, nó có vẻ rất là duyên dáng vì sự kết hợp đó. Cấp 3, cả 3 năm tôi được đúng một chiếc áo dài nhưng rất tự hào về điều đó vì mặc nhiều thế mà áo tôi vẫn trắng sáng lạ thường.
Nhà vay tiền cho tôi đi học đại học. Mẹ làm công nhân cho nhà máy xay xát lúa gạo, hay tin tôi đỗ đại học mẹ bật khóc vì vui buồn lẫn lộn. Thời đó khó khăn nên tôi đi làm thêm cho một quán cà phê mỗi tối, có những đêm trời mưa đạp chiếc xe đạp cà tàng từ quán về phòng trọ mà tôi nhớ nhà da diết, nhớ đến cảnh cha đội nắng gửi tiền cho tôi tại ngân hàng qua thẻ, con đường trên 5 km mà chỉ gửi 200 ngàn đồng thôi. Nhớ đến cảnh ấy tôi buộc phải mạnh mẽ và cố gắng hơn nữa, không thể cầm được nước mắt. Tôi thường ăn cơm giá rẻ cho người nghèo chỉ 2.000 đồng một phần.
Mọi chuyện cứ trôi như thế nhưng không phải thế, chuyện là thời phổ thông tôi có thân với một bạn nữ, gặp bạn đó lần đầu vào ngày tuyển sinh lớp 10, trời xui đất khiến lại học cùng 3 năm phổ thông, lên đại học vô tình chung trường.
Đến năm thứ hai chúng tôi lại vô tình ở chung phòng trọ, tới giờ tôi vẫn không hiểu được tình cảm đó là gì nhưng hình ảnh bạn cứ ám ảnh tôi mãi. Dần dần bạn nhận thấy sự bất thường hay sao mà cứ lạnh lùng, không nói chuyện làm tôi buồn lắm. Nhớ lần đầu tiên bạn ôm tôi là lúc bạn mua laptop mới, không thể tả được cảm giác lúc ấy, đó là lần đầu tiên và cuối cùng bạn ôm tôi. Đến ngày báo cáo tốt nghiệp, tối đó tôi hẹn bạn để nói cảm nhận của mình nhưng bạn không cho tôi cơ hội. Tôi đã khóc rất nhiều. Khi ở chung, dĩ nhiên là ngủ chung rồi nên đôi lúc tôi giả vờ ngủ say ôm và hôn bạn, mùi hương ấy ám ảnh tôi mãi đến hôm nay.
Ra trường, thi thoảng họp lớp bạn cứ lạnh lùng và xa lánh tôi, tôi muốn quên nhưng không dễ quên được, do tôi cố chấp hay do không thể thân với ai được nữa tôi cũng chẳng biết. Hồi học lớp 6, tôi bị anh họ lạm dụng, lúc đó tôi không phản ứng gì hết, giờ mới hiểu tại sao. Từ đó tôi không thích chơi với các bạn nam nữa. Đến giờ tôi chưa định nghĩa được thứ tình cảm đó, tôi lưỡng tính, đồng tính hay có thể dị tính?
Gần đây có một vài sự kiện làm tôi suy nghĩ nhiều về hôn nhân và gia đình. Chuyện là bà tôi mấy tháng trước bệnh, trong lúc thập tử nhất sinh bà nói tôi phải có chồng con. Sâu thẳm trong ánh mắt của bà, tôi biết tại sao vì khi đến độ tuổi nào đó bạn cần có con cháu chăm sóc yêu thương. Thế là tôi cũng muốn có ai đó quan tâm, yêu thương chăm sóc cho mình, một phần là cho cha mẹ tôi yên tâm khi mình có một tấm chồng. Tôi tìm trên mạng, tập hẹn hò. Từng tuổi này mà tập hẹn hò nghe thật mỉa mai nhưng cứ lăn tăn mãi rằng mình có cảm xúc với đàn ông không. Đúng là có nhưng do ám ảnh lúc nhỏ khiến tôi rất sợ.
Tôi phải làm sao đây, bạn bè cứ nói hãy mở lòng, tôi đang cố hết sức có thể đây. Giờ tôi muốn có người quan tâm, chăm sóc và cho mình một gia đình lắm. Tôi mơ ước nghe được tiếng khóc trẻ thơ trong gia đình nhỏ đó. Tôi xứng đáng có một gia đình, một ước muốn hết sức chính đáng và rất con người mà sao vẫn chưa tìm được. Tôi sợ lắm, sợ phải một mình trong tuổi già, một mình trong chính tâm hồn héo hon và cô độc này.
Hoa
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc