Những ông chủ có tiền vài ngàn tỷ để lập ngân hàng thì họ cũng không dại khờ gì mà đi nuôi mấy "thằng lính" để cho ngồi ăn sung mặc sướng và không cho ra “chiến trường” bao giờ. .
Tôi tưởng rằng sẽ an vị tại công ty này để xây dựng sự nghiệp. Nhưng ngộ nhận về khả năng, tôi cho rằng mình đáng nhận được mức lương cao hơn thế.
Nhiều thạc sĩ Việt chỉ giỏi về lý thuyết, chứ còn kinh nghiệm thì chỉ bằng học sinh lớp 10 ở Mỹ mà thôi. Công ty mướn vào thì họ làm việc cũng chẳng đến đâu. Về hiệu quả công việc thì thấp tệ.
Con trai tôi tốt nghiệp thạc sĩ đã từng làm cho một cơ quan nhà nước, tiền lương của con tôi nhận được (trừ tất cả tiền xăng xe đi lại) cuối tháng cũng chỉ được từng nấy, khiến cháu chán nản "nhảy" ra ngoài làm.
Nhiều người chưa tìm được việc (chủ yếu do nền kinh tế đang khủng hoảng) nên học tiếp thạc sĩ. Nhưng khi vào học rồi thì thường tập trung cho việc học, lơ là tìm việc nên cơ hội việc làm sẽ ít đi.
Thất nghiệp mấy tháng rồi tiền cũng đã hết, trong đầu suốt ngày cứ tiền và việc làm. Nhưng tìm hoài chẳng thấy ai gọi đi làm. Ngày nào tôi cũng lên mạng tìm việc và gửi mail nhưng chẳng thấy có cơ hội gì hết. Tôi thật sự nản quá.
Tôi khẳng định nếu bạn thất nghiệp thì hoàn toàn là do chính bản thân các bạn chứ đừng đổ thừa tại xã hội, đất nước hay thời điểm kinh tế khó khăn gây ra. Việc làm không bao giờ thiếu chỉ có cái các bạn mong muốn làm việc như thế nào và khả năng các bạn đáp ứng được nó hay không thôi.
Tôi từng nộp vào nhiều tổ chức quốc tế nhưng đều không được gọi đi phỏng vấn. Giờ đây, tôi phải an phận cho vị trí nhân viên quèn hiện tại của một công ty của Nhật.
Tôi thật lo ngại cho những bạn chưa đi đã sợ ngã, yêu mà không dám nói, thích mà không dám làm. Vì thế, hình ảnh Vũ Xuân Tiến là một thông điệp cho những người suốt ngày lo sợ, suy tính chuyện được mất.
“Tôi thấy những trường hợp này chẳng khác gì cha mẹ chắt chiu dồn tiền cho con ăn học, rồi sau khi con thành đạt, sống trên thành phố lại chê cha mẹ nghèo, cổ hủ không chịu ở cùng, cũng như trả ơn công nuôi dưỡng của cha mẹ”.
Nhiều bạn cứ nghĩ đi du học về nước có tấm bằng cao trong tay là việc làm việc lương cao và giàu có? Nếu như vậy thì tiền bạc, của cải đã về tay hết những giáo sư tiến sĩ rồi.
Chúng tôi một tháng làm cả 30 ngày, cộng với làm đêm khoảng 12-15 buổi (thường làm đến 2-3h sáng, hôm sau làm việc bình thường từ 8h sáng). Vậy mà lương chỉ nhận được 8 triệu đồng/tháng nhưng công ty chỉ trả một nửa và chậm 4 tháng lương.
Giám đốc đã lập kế hoạch để tôi bàn giao tất cả công việc liên quan của mình cho người khác. Sau đó ép tôi bằng nhiều thủ đoạn khác nhau, nhằm mục đích cho tôi chán nản bỏ việc…
Anh trai tôi đi làm thêm khoảng 50 giờ/tuần ở nước Anh, đến khuya mới về tắm rửa học bài. Mỗi tháng anh đều kiếm được hơn 1.000 bảng Anh. Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ ngành công nghệ thông tin loại xuất sắc, anh về nước làm việc…
Đối với những công ty làm ăn nghiêm túc, họ phải nghiên cứu thị trường lao động để đưa ra thang bảng lương hợp lý nhất. Họ không bao giờ họ tuyển những người nhảy việc vào các vị trí quan trọng.
Tôi tự nhủ mình phải cố gắng để tồn tại, để có cái làm, cái ăn. Nhưng đã có lúc càng cố gắng tôi càng thấy căng thẳng và bế tắc.
Cách đây 2 năm, lương của tôi chỉ 12 triệu đồng/tháng. Công ty thấy khối lượng công việc nhiều nên định tuyển thêm một người nữa. Nhưng tôi thấy mình hoàn toàn có thể làm tốt được cả hai công việc...
Năm 2011 tôi đi làm trở lại với mức lương 5 triệu đồng/tháng. Sau một năm lương tôi tăng lên 7 triệu đồng. Được năm rưỡi tôi lại nhảy việc tiếp vì muốn thu nhập cao hơn nữa...
Một nguyên tắc bất thành văn trong đàm phán lương bổng khi chuyển việc là mức lương tăng không quá 30% mức lương cũ của ứng viên.
> Làm 3 năm lương tăng 200.000 đồng
Sau 6 năm ra trường, tôi "nhảy việc" tới 4 công ty và giờ đây có mức lương tương xứng của một giám đốc khu vực. Còn bạn tôi vẫn trung thành công ty cũ thì lương chỉ 20 triệu đồng/tháng.
>> Công ty 16 người lương 60 triệu