Đoạn đường bao biển Bãi Cháy (Quảng Ninh). |
Theo thiết kế, tuyến đường mới (dài chừng 1,5 km) sẽ được mở rộng về phía biển 50 m. Hè trong, tiếp giáp với đường cũ, rộng 5 m. Hè biển rộng 8 m. Lòng đường 14,5 m. Tổng giá trị đầu tư kể cả chi phí tôn tạo mặt bằng lên tới 52,78 tỷ đồng. Trên cả tuyến đường ấy, khoảng 1 km đoạn đường cũ sẽ được coi là quỹ đất do dự án tạo thành, có tổng diện tích 15.980 m2. Sau khi tiến hành cải tạo, nâng cấp thì nhà đầu tư được sở hữu gần một nửa, 7.850 m2 thay vì nhận thanh toán bằng tiền ngân sách.
Theo kỹ sư Vũ Quang Cự, Trưởng phòng Quy hoạch Sở Xây dựng tỉnh Quảng Ninh, đoạn đường sắp bán đã được cắt thành 57 lô, mỗi lô có diện tích trung bình 250 m2. Trên đó, dọc hai bên đường sẽ là một loạt các biệt thự cao cấp. Ngày 27/7/2001, Sở Tài chính Vật giá Quảng Ninh đã có tờ trình đề nghị UBND tỉnh phê duyệt giá đất làm cơ sở thanh toán cho nhà đầu tư. Một quan chức tỉnh xác nhận, từ đó đến nay đã có ít nhất 3 phương án về giá được đưa ra. Mức đầu tiên là hơn 7 triệu đồng/m2 và mới đây là 5,8 triệu đồng/m2 (theo quyết định ngày 16/11/2001 của UBND tỉnh). Tuy nhiên, theo kỹ sư Cự, mặc dù giá đất đã được UBND tỉnh Quảng Ninh ấn định nhưng đó vẫn là giá bèo bởi khi đã được chuyển sang chủ đầu tư thì giá sẽ đội lên không dưới 200%.
Về lý thuyết, Dự án mở rộng đường du lịch ngã ba Vườn Đào - bến phà Bãi Cháy sẽ mang lại nhiều lợi ích cho người dân nơi đây. Song nhiều người đã tỏ ý không hài lòng phương thức "đường đổi đường" này. Một nhà kinh doanh du lịch thì kêu trời: "Đường đổi đường bằng không. Vài chục tỷ đồng đối với một vùng như Hạ Long thì có nghĩa lý gì đâu. Nhưng cay đắng hơn là chúng ta sắp mất đi một đoạn đường nguyên sơ nhất còn sót lại".
Nghị quyết và thực tế không khớp nhau?
Trình bày quan điểm về đổi mới và phát triển du lịch giai đoạn 2001-2010, Ban thường vụ Tỉnh ủy Quảng Ninh xác định: “Phát triển du lịch phải đặt trong mối quan hệ với các ngành khác. Cơ chế phối hợp phải đồng bộ giữa các cấp, các ngành nhằm hỗ trợ, tác động lẫn nhau cùng phát triển. Phải bảo vệ môi trường, bảo vệ giá trị di sản tài nguyên sinh thái và phát triển bền vững”.
Tuy nhiên, thực tế đã không như vậy. Không gian gian đô thị khu du lịch Bãi Cháy giờ đây không khác một chiếc bánh bị gặm nham nhở. Dải bờ biển Đại Yên thì bị cắt cho thuê làm đầm nuôi tôm công nghiệp. Bến tàu du lịch Khe Đôi và thềm biển đặc kín các công trình bê tông, lều cọ, rào bao. Hiện trạng này có lẽ khó có thể thay đổi nhất là khi 1,5 km bờ biển ở đây đã thuộc về sở hữu của một liên doanh nước ngoài với thời hạn sử dụng kéo dài tới 35 năm. Trong hợp đồng ký kết năm 1994, sẽ có một khách sạn 5 sao mọc lên phía trong đồi. Nhưng do không làm tốt khâu đền bù giải tỏa, Quảng Ninh đành nhượng bộ đối tác bằng cách cho phép xây dựng hàng loạt công trình kiến trúc kiên cố trên bãi biển.
Giờ đây lại đến chuyện bán con đường bao quanh biển, sự thể chẳng biết sẽ tới đâu. Kỹ sư Trần Hiệu, thành viên nhóm khảo sát tuyến đường bao biển Bãi Cháy (thuộc Công ty Tư vấn Thiết kế Giao thông Quảng Ninh, đơn vị thực hiện hợp đồng cho nhà đầu tư dự án) đã bày tỏ: “Mở rộng tuyến đường bao biển là cần thiết. Song nếu giữ được nguyên trạng cả con đường cũ để tạo nên một công viên bờ biển thì thật tuyệt”.
(Theo Lao Động)