Tôi 42 tuổi, lương 27 triệu mỗi tháng; vợ lương tháng sáu triệu đồng, rất nhàn và có thời gian đưa rước con, lo gia đình.
Tôi đang sống tại TP HCM, nhà có năm người, tổng lương hai vợ chồng chỉ 26 triệu đồng.
Tôi là cô gái miền Tây, vừa tốt nghiệp đại học, chuyên ngành kỹ sư hóa. Tôi phải gánh vác nhiều việc gia đình.
Suy nghĩ tích cực, chủ động tìm cách tháo gỡ khó khăn, vay tín chấp tại các tổ chức tín dụng được Nhà nước cấp phép là cách vượt qua khó khăn tài chính.
Hứa trả nợ cho chị sau một năm nhưng quá thời hạn rồi mà tôi chỉ trả được 1/4 số tiền.
Tôi có bằng cử nhân tài chính, làm công chức với mức lương 6 triệu một tháng. Công việc bình thường, không quá khó khăn.
Từ khi có dịch Covid-19, ngành khách sạn của tôi tại Đà Nẵng vốn được đánh giá cao nay trở nên ảm đạm, tôi rơi vào thế bị động.
Vợ chồng tôi ngoài 30 tuổi, mở cơ sở mầm non tư thục 2 năm. Trong quá trình xây dựng, tôi vay mượn khá nhiều từ ngân hàng và vay nóng ở ngoài.
Chủ một vườn thú ở Trùng Khánh, Trung Quốc buộc phải lấy thịt của động vật chết ở vườn thú để cho những loài khác ăn để giảm bớt khó khăn về tài chính.
Luôn chọn thứ rẻ nhất, mặc cảm vì mình không giàu có thể khiến những người đang gặp khó về tài chính càng khó khăn hơn.