Thời gian 15 năm khó kể trong một trang giấy, tôi đã muốn viết ngắn gọn và ít chủ quan nhất, có thể thế mà đôi chỗ khó hiểu. Tôi nói mình là hậu phương vì không ra ngoài tạo quan hệ hay làm thêm kinh tế như chồng. Đó là điểm mạnh của chồng nên tôi kể ra. Chồng hay bảo tôi không chịu áp lực cao, không làm nhiều việc một lúc nên tôi cũng viết ra cho khách quan. Nhà là của vợ chồng tôi, ông bà trước chỉ lên chơi vài tháng mỗi năm, giờ thường ở cùng vì lớn tuổi. Tôi có đi làm với mức lương bằng 2/3 chồng. Con tôi theo mẹ nhiều hơn. Chúng tôi dùng tài khoản chung, không quá chi li về chi tiêu. Ngoài những điểm tôi đã kể trong bài trước thì tôi cũng bình thường, không đến mức khác tầng mây với anh, nhà chồng ở cùng cũng giúp chúng tôi nhiều. Tôi chủ động lo việc nhà và chăm con, thi thoảng nhờ mẹ giúp những giai đoạn bận việc. Mẹ chồng theo kiểu người xưa nên có phần hạ thấp phụ nữ một số điểm, còn lại mẹ sống vì con cháu.
Tôi là con một, không làm nữ công từ bé nhưng được dạy khá kỹ. Mẹ ruột dạy tôi phải nhẹ nhàng, lễ phép, nghe lời, nghĩ cho người khác nên tôi có khuynh hướng ít cãi người lớn và dễ tự nhận lỗi về mình. Gia đình chồng giỏi giang, dễ bắt lỗi. Hai gia đình văn hóa quá đối lập khiến tôi khó dung hòa. Có lẽ thế nên theo thời gian tôi bị vấn đề tâm lý.
Tôi nói gia đình dần đi vào ổn định vì cuộc sống đã dễ chịu hơn nhiều. Hồi cưới xong, mẹ chồng không nói thẳng với tôi mà thông qua anh dù có lúc mẹ nhận là người tốt vì ít kể xấu con dâu với con trai. Mới cưới, những gì khác biệt của tôi đều bị xem như điểm yếu. Tôi học xa nhà sớm, chồng bảo thiếu hiểu biết lễ giáo. Tôi là con một, anh bảo gia đình tôi không biết cư xử như nhà có con trai. Nhà tôi khá giả, anh kết luận tôi không biết sống trong cảnh khó khăn. Cưới xong tôi như lấy người khác người mình yêu, anh chỉ tin gia đình mình mà không tin tôi. Tôi lúc đó còn non nớt nên cũng kém cư xử, dễ tủi thân, buồn bã hay thanh minh anh càng khó chịu. Tôi đã đi những bước rất dài để anh tin tưởng và thương vợ con như bây giờ.
Có bạn bảo tôi khi chồng có bồ, khi chồng đánh sao không ly hôn? Tôi cũng hỏi bản thân như thế. Hai lần đó xảy ra khi nhà tôi khó khăn. Chồng có bồ khi chúng tôi cãi nhau và anh gặp trục trặc trong công việc. Tôi biết anh yếu lòng vì bồ cũ chủ động liên lạc và sự nghiệp rất quan trọng với anh. Tôi đi làm cũng hiểu khó khăn của anh nên không nỡ bỏ đi. Anh có bồ, tôi không hẳn buồn vì chuyện đó mà sốc vì phản ứng của gia đình chồng, người thân anh chê tôi với bồ anh. Anh đánh tôi năm ngoái là lần thứ hai sau lần thứ nhất rất lâu rồi. Chúng tôi đều mất bình tĩnh, tôi không nói gì quá mức, vẫn xưng anh em bình thường, chỉ hét to lên vì nghĩ anh đứng xa quá. Anh cho rằng tôi khiêu khích anh. Lúc đó tôi muốn bỏ hết, nhất là anh bảo với con do mẹ làm sai bố mới đánh. Mẹ chồng phân bua rằng anh nóng tính lại nhiều áp lực, cho rằng anh còn tốt gấp mấy lần bố chồng. Tôi đấu tranh không bỏ đi vì khó khăn của gia đình là khó khăn chung.
Có bạn hỏi gia đình ổn hơn vậy sao lại muốn chia tay? Cách đây vài tháng chồng ngăn tôi về thăm người thân và người ấy vừa mất gần đây. Chuyện tương tự đã xảy ra cách đây chục năm, mẹ chồng cũng dọa tôi đi thì đừng về nhà này nữaa. Giờ mẹ dễ tính hơn nhiều, không còn cản tôi về nhà. Có điều tôi lỡ hai lần chào từ biệt hai người thân. Quê rất xa nên về nhà với tôi rất quan trọng. Tôi thấy mình nhu nhược khi cố tránh bất đồng để nhà yên ấm, giờ mạnh mẽ hơn tôi sẽ tiếp tục được cuộc hôn nhân của mình nhưng lại chẳng muốn cố nữa, cảm giác duyên nợ đã đủ.
Chồng tôi giỏi, hiếu thảo, giỏi giang trong mắt mọi người. Với người ngoài, tôi là cô con dâu may mắn vì có nhà chồng tâm lý và người chồng tháo vát. Chúng tôi ly hôn sẽ là một cú sốc cho gia đình anh. Tôi tin tình cảm của gia đình chồng dành cho mình là thật, chỉ là vẫn mang kiểu xưa và rất chủ quan, không phù hợp với tính cách của tôi.
Năm 20 tuổi tôi nghĩ đơn giản chỉ cần tình yêu và cùng mong muốn tốt đẹp là đủ. Cưới và sống rồi mới thấy sự hòa hợp về quan điểm, cách thể hiện và sự tin tưởng rất quan trọng. Có bạn nói chồng tôi không xấu, chỉ là tôi để nhà chồng thiếu tôn trọng mình khi không biết yêu bản thân. Bạn nói đúng, trước đây tôi không nghĩ đến giá trị bản thân, đã đẩy giới hạn chịu đựng của mình ngày một xa, đến lúc không nhận ra mình nữa. Tôi cũng không để ý sự thiếu tôn trọng mà mình nhận được, chỉ thấy đau và không biết mình sai ở đâu. Cuộc hôn nhân này tồi tệ một phần do tôi, tôi đã mang đôi giày không vừa chân.
Một lần nữa xin cảm ơn những lời khuyên của các bạn đã giúp tôi bớt do dự và tìm lối ra cho mình.
Nguyễn
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc