Giữa lúc cha linh mục đọc lời tiễn biệt cô gái xấu số để linh hồn cô được về với Thượng đê thì ông giám đốc kia đến và xưng danh.
- Tôi là ngài Ortega, đứng đầu chi nhánh ở địa phương này của ngân hàng Madrid.- ông ta nói thầm vào tai của Janet, đúng lúc cha linh mục rẩy nước thánh lên huyệt .
Janet làm như không thấy ông ta nói gì, vẫn nhìn xuống bình tro đựng di hài của người bạn gái cho đến khi cha linh mục ra về, và cô ở lại làm nốt những việc cuối cùng mà cô coi là bổn phận đối với người bạn bạc mệnh. Cô mở chai vang cô mang trong nhà ông bà cụ nông dân ra đây, dốc hết lên di hài của bạn.
“Ngài Ortega” nhận xét:
- Đây là một tục lệ nước của bà phải không? Vậy bà là người Ba lan?
Janet lắc đầu, và cô nghĩ rằng chắc ông này đã rình và nghe lỏm cô nói chuyện bằng tiếng Ba lan với các bạn gái.
Janet nói:
- Tôi là người Anh, còn hai chị bạn tôi, một người là Pháp còn một người là người Mỹ.
Ortega nói:
- Tôi biết, và bà biết ai vào đất Tây Ban Nha mà không có hộ chiếu hợp lệ là phạm pháp không?
Janet đáp:
- Tôi biết.
- Nếu vậy, xin cũng tự giới thiệu, tôi là ủy Viên của viện công tố..
Janet ngắt lời:
- Nếu vậy chắc hẳn ông sẽ liên hệ với đại sứ quán của mấy nước chúng tôi chứ?
Ông giơ hai bàn tay tỏ ý rất tiếc:
- Tôi e sẽ phải làm như thế mất. Trời mưa tuyết suốt một tuần lễ nay và đường dây điện thoại liên lạc với thành phố Pamploma bị đứt. Nhưng bà các bạn bà cứ yên tâm làm khách quý của chúng tôi cho đến khi nào mưa tuyết chấm dứt và đường dây điện thoại được nối lại.
- ở đây thứ gì cũng đắt đỏ.
- Tôi có nghe- Ông ta ra vẻ buồn rầu, rồi lắc đầu nói- Dân làng Irati rất nhân hậu, khốn nỗi cuộc sống của họ lầm than quá và họ đã học được cách kiếm lời bằng việc giúp đỡ người đến đất nước chúng tôi bằng đường núi. Tham lam là thói tật chung của nhân loại. Bà có công nhận như thế không?
Thấy Janet không trả lời, ông ta tiếp tục:
- Bác sĩ Dominiquez đã kể lộ chuyện của ông ta khi say rượu. Bà đã phạm sai lầm khi trả cho ông ta một viên ngọc quý như thế.
- Lúc đó trong túi tôi không có đồng tiền nào hết.
- Sao bà không tìm đến tôi?
- Thì bây giờ ta đã gặp nhau rồi đấy thôi!
- Tôi rất vui lòng mở cho bà một tài khoản tín dụng.
- Thế chấp bằng gì?
Ortega nói:
- Đề nghị của tôi rất đơn giản. Bà gửi số nữ trang của bà chỗ chúng tôi và chúng tôi cho bà vay bao nhiêu tiền cũng được, để bà chi dùng trong thời gian ở lại vùng Irati này.
- Khi nào chúng tôi rời khỏi đây thì sao?
- Tiền của bà sẽ được trả lại cho bà.
- Trừ đi khoản chúng tôi đã vay của các ông chứ?
- Tất nhiên là như thế.
- Cộng với lãi suất?
Ortega nhún vai:
- Cũng được. Nhưng tốt nhất là không đòi lãi.
- Tôi bằng lòng- Janet nói, biết rằng cô không còn cách nào khác- Vậy chúng ta tiến hành chứ?
Janet đi theo ông ta đến một ngôi nhà thấp nhưng phần mái rất to và có một hàng chữ kẻ trông oai vệ: “ Ngân hàng Madrid”. Đồ đạc rất ít ỏi, chỉ có cái quầy, một tủ đựng hồ sơ và một két sắt kiểu cổ rất lớn. Đưa Janet vào nhà, Ortega dẫn cô vào bên trong, mời cô ngồi vào chiếc ghế bành ở chỗ cô có thể nhìn qua cửa sổ ra ngoài đường.
Ông ta hỏi:
- Bà có mang theo nữ trang đấy không?
Thoạt đầu Janet chỉ đưa ra một viên ngọc, viên nhỏ nhất trong hai viên bích ngọc còn lại, quên mất rằng cô đã chót đưa cho chị vú và ông lo tang lễ viên hồng ngọc. Ortega thở dài làm ra vẻ đau khổ:
- Thưa bà, tôi là người làm ăn đứng đắn. Tốt nhất cho cả bà lẫn tôi là bà hãy tin tôi. Bà gửi thứ gì trong ngân hàng chúng tôi sẽ cấp giấy biên nhận cho bà đàng hoàng.
Janet hiểu rằng lão ta đã biết rằng cô còn ngọc nữa. Và nếu như thế mà cô vẫn cứ chơi cái trò úp úp mở mở thì thật phi lý, thậm chí còn nguy hiểm. Ortega rất có thể sẽ khai báo để cô và hai bạn cô bị bắt và khi đó sẽ chẳng còn hy vọng gì hết. Cô bèn đặt cả mấy viên ngọc lên bàn.
Lúc này đã là xé chiều và nắng chiếu chếch qua cửa sổ rọi vào ba viên ngọc làm chúng óng ánh lên rất đẹp. Ortega như bị hút mất hồn vía. Lão nhìn vào lúc lâu rồi mới lấy giấy bút viết biên nhận, trao cho Janet cùng với một sấp giấy tiền peseta lão lấy trong ngăn bàn ra.
Janet về đến nhà ông bà cụ nông dân, thấy Anna và Genevieve đang sốt ruột chờ. Họ cùng đếm số tiền và tính ra chưa bằng một phần ba giá trị của viên ngọc nhỏ nhất.
Anna nói:
- ít nhất chúng ta cũng có thể làm chị vú mừng rỡ.
Genevieve nói thêm:
- Cả bà cụ chủ nhà nữa. Bà cụ nói đi nói lại là nếu chúng ta không trả tiền cụ ngay thì mời chúng ta đi nhà khác.
Janet uể oải:
- Tôi vẫn giấu đi một viên hồng ngọc. Đề phòng lão Ortega giở trò thì còn có cách cứu vãn.
Không muốn bàn luận thêm về tình hình phức tạp này, ba cô bạn đi ngủ. Nhưng sáng hôm sau họ vẫn cứ quay trở lại vấn đề này, lúc vẫn còn trùm tấm chăn nằm trên đống lửa, cạnh đứa trẻ sơ sinh đang nằm trên chiếc nôi.
Đêm hôm sau, vào nửa đêm, cánh cửa bị kẻ nào bên ngoài đá tung. Bước vào bốn tên dân vệ, cầm tiểu liên trên tay. Chúng quát mấy cô gái dậy và sau đó một lúc, chúng dồn cả ba cô cùng đứa trẻ sơ sinh vào thùng sau của chiếc xe nhà binh.
Chương 13
Chiếc xe bò chậm như rùa trên con đường ngoằn ngoèo từ làng Irati xuống đến chân dãy núi Pyrénées, tới thành phố cổ Pamplona.
Hai tên dân vệ ngồi cạnh lái xe trong buồng lái ấm áp. Không còn chỗ ở đó cho hai tên kia. Hai tên này đành ngồi ghé băng trong thùng xe cùng với mấy nữ tù nhân. Chúng chống lại cái rét kinh người bằng cách thu mình trong tấm áo choàng rộng thùng thình.
Không thể ngủ nổi. Gió bên ngoài thổi mạnh, lọt vào lạnh giá, cộng thêm với chiếc xe hết ngoặt bên này lại ngoặt bên kia. Chỉ riêng đứa trẻ đỏ hỏn là vẫn ngủ được tì tì trong lòng ấm áp của Janet. Cô bé Janna này hầu như suốt ngày chỉ ngủ, trừ mỗi khi đói là khóc toáng lên, nhưng được ăn no là lại nhắm mắt ngủ liền.
Janet cho đứa trẻ ăn bằng cách nhét một mảnh khăn bông vào miệng chai đựng đầy sữa. Cách này cô học được ở một người lính. Y chỉ cho cô cách làm đó lúc xe dừng lại một trang trại bên đường để lấy thêm nước đổ vào máy. Ông cụ chủ trại giận dữ lúc bị đánh thức giữa ban đêm, nhưng thấy lính của lực lượng Dân Vệ, ông ta hoảng sợ vội vã tuân lệnh khi chúng bảo không chỉ lấy nước mà lấy cả sữa cùng chai và khăn bông. Chúng lấy mà không cần trả tiền gì hết.
Sau khi thoát khỏi chặng đường dốc, xuống đến chân núi, anh lính tốt bụng vóc người to béo, tuổi chừng ngoài ba mươi, rầm rì trò chuyện với Janet bằng tiếng Tây Ban Nha, kể cô nghe về gia đình anh ta cùng đứa con trai vợ anh mới đẻ.
Thái độ thân tình của anh lính làm cô gái Anh rất đỗi ngạc nhiên, nhất là sau khi thấy họ bắt các cô với thái độ cực kỳ thô bạo. Nhưng sau mấy tiếng đồng hồ ngồi trong xe, Janet bắt đầu hiểu ra rằng mặc dù mặc bộ quân phục với tấm áo choàng phường tuồng kia và chiếc mũ ba góc bằng vải sơn mầu đen cứng nhắc, anh vẫn là một con người bình thường đang làm thuê thứ việc mà anh ta chẳng thích thú gì.
Anh lính nói:
- Chiến tranh đã thu hút bao nhiêu dân chạy loạn vượt qua dãy núi Pyrénées cao nhất và dân các bản làng vùng biên giới đâm quen thói bắt chẹt khách. Thoạt đầu họ làm ra vẻ hào hiệp giúp đỡ, nhưng sau đấy ăn chặn tiền và cuối cùng báo cho chúng tôi bắt để xí xóa tội lỗi. Chúng tôi đành phải bắt vì đúng các người xâm nhập vào đây bất hợp pháp. Nhưng chúng tôi cũng thấy làm thế này không tốt, nhất là khi lại có đứa trẻ sơ sinh như thế này. Con chị đấy phải không?
Janet lắc đầu:
- Mẹ nó chết lúc sinh nó.
Người lính làm dấu thánh rồi nói:
- Chà, các chị sẽ vất vả trong thời gian tới đấy!
Janet thấy đúng là như thế. Nhà tù ở Phamplona, nơi họ bị đưa đến chiều hôm sau đã chạt ních tù nhân, cả đàn ông, đàn bà lẫn trẻ con. Họ sống thoi thóp trong những phòng giam chật cứng đến mức không đủ cả chỗ để nằm. Chỗ đại tiểu tiện chỉ là một hố đào dưới sàn, mỗi phòng giam một hố, bốc mùi hôi hám nồng nặc.
Mấy cô gái cố bám chặt nhau để được ở gần nhau, nhưng vì họ đến nhà tù lúc ấy đã muộn, nên họ buộc phải mua bánh mì và sữa cho bé Janna của những cai tù bằng giá cắt cổ. May mà họ còn số peseta nhận được của lão chủ chi nhánh nhà băng Ortega.
Dọc đường từ trên núi xuống, cô gái người Anh được người lính cô bắt thân cho biết lão Ortega đã lừa cô. Đó là trò lão thường thực hiện đối với dân chạy loạn bất hợp pháp từ Pháp sang bằng đường núi.
Lời nói của người lính thật ra chỉ khẳng định thêm điều cô đã nghi từ trước. Khi biết Janet dù chỉ còn một ít tiền peseta, mấy tên cai ngục vẫn muốn chiếm đoạt nốt. Chúng nhận bán hộ từ cây bút đến vòng đeo tay, rồi cho thuê chăn gối. Chỉ cốt để nhận vài đồng peseta vụn vặt, bọn chúng cũng tàn bạo đẩy những tù nhân ép vào góc phòng giam, nhường chỗ cho những tù nhân mới đến có được chỗ để nằm trên sàn nhà. Hành động ấy của chúng làm các tù nhân khác ngấm ngầm căm ghét ba cô bạn này.
Nỗi khổ đầu tiên trong nhà tù là rận rệp lúc nhúc trong những chiếc nệm nhồi rơm. Nệm của Janet nhiều những con bọ quái ác ấy hơn cả nên cô đành chuyển bé Janna cho Anna giữ hộ. Và ba người thay nhau trông nom bé. Một giờ sau , lúc bé Janna thức giấc, khóc đòi thay tã, Anna phải xé một mảnh váy của nàng ra để làm tã thay cho bé.
- Tôi thích cái cách của cô đấy- nàng nghe một giọng ai nói bằng tiếng Anh.
Anna quay lại, và thấy một chàng trai chừng ngoài hai mươi tuổi, tóc vàng, cao dong dỏng, để râu cằm trông có vẻ đa cảm. Nét đặc biệt trên khuôn mặt anh ta là đôi mắt xanh biếc. Cặp má hóp càng gầy thêm do hai gò má cao. Nụ cười dễ dãi nhưng vẫn che giấu một vẻ gì nghiệt ngã mà anh ta giấu kín bên trong.
Anna đáp:
- Kẻ ăn mày thì không có quyền lựa chọn gì hết.
Anh ta nhe răng ra cười:
- Vẫn lựa chọn được nếu như biết khôn khéo một chút.
Anna nói sau khi quấn xong tã cho bé Janna :
- Nhưng đứa bé này thì chưa biết khôn khéo.
- Cứ chịu khó chờ cho đến khi nó lớn!.
- Mới được mấy ngày mà đã phải chịu cuộc sống cực khổ thế này thì sống sót là may rồi.
- Chị nói vạy chắc là lần đầu tiên phải nếm mùi giam cầm?
- Và tôi hi vọng là lần cuối cùng.
Anh ta phá lên cười:
- Tòa nhà này có thể sánh với cung điện Mirande De Ebro đấy!
Anna ngơ ngác không hiểu.
Anh ta giải thích:
- Đây là trại tập trung của chính quyền Tây Ban Nha dành cho người ngoại quốc.
- Hình như ông biết đủ mọi thứ?
- Nhờ tám tháng nằm trong tòa nhà này rồi.
Nàng hỏi:
- Tại sao ông lại bị đưa vào đây?
- Tôi đảo ngũ.- Chàng trai đứng lên chìa tay- Tôi là Derek Southworth, sĩ quan lái máy bay thuộc không lực Hoàng gia Anh. Máy bay của tôi bị bắn rơi trên địa phận nước Pháp năm bốn mươi hai.
- Tôi là Anna Maxell.
- Chị là người Anh?
Anna ngập ngừng rồi nói:
- Tôi học tiếng Anh ở trường.
Derek lách đến chỗ Janet và Genevieve đang ngủ say sưa trên tấm nệm rơm, hỏi :
- Hai phụ nữ này là bạn của chị, Anna?
Anna gật đầu:
- Chúng tôi vượt dãy Pyrénées cùng với nhau. Dân vệ bắt chúng tôi tại một làng trên vùng núi.
- Nhập cảnh bất hợp pháp chứ gì?
- Đúng thế.
- Giống như hầu hết những người nằm ở đây.
- Số phận chúng tôi ròi sẽ ra sao?- nàng hỏi.
- Họ sẽ đưa các chị ra tòa, sẽ xét xử qua loa rồi đưa các chị đến Miranda De Ebro.
- Nghe anh nói thật khủng khiếp.
- Đấy là địa ngục.
Rồi thấy mặt Anna tái nhợt, anh ta dọa thêm:
- Nhưng rồi chị sẽ thấy dễ chịu, sau khi đã quen với tục lệ nơi đó.
Bé Janna khóc oe oe nhưng mắt vẫn nhắm.
- Nó đang mơ đấy- Derek nói.
Cầm bàn tay nhỏ xíu của đứa trẻ, Anna nói:
- Chắc là một cơn ác mộng.
Còn tiếp