Mai Hữu Phước -
Em mãi mười lăm
Em cười răng khểnh xinh sao
Tôi đem răng khểnh ấp vào đêm mơ.
Vườn em câu đợi, câu chờ
Vườn tôi vụng dại tình thơ ban đầu.
Lời yêu chưa kịp đổi trao
Đã mờ mịt nửa địa cầu xa xăm.
Em còn nguyên tuổi mười lăm
Tôi ngơ ngẩn tiếc trăng rằm đêm xưa.
Hoài niệm
Em mang tình tôi đi nơi đâu?
Duyên chưa nồng thắm đã phai màu.
Có đôi bướm ép còn trong vở
Em đâu mà nhận để tôi trao.
Em để hạ buồn cho dở dang
Phượng như ứa máu rụng chân tường.
Tôi gom kỷ niệm ngày xa cũ
Lấy sợi thời gian buộc nhớ thương.
Chôn ước mơ đầu em sang sông
Tim em không chút được yên lòng.
Còn tôi từ độ bên người khác
Cũng chẳng bao giờ hết nhớ mong.
Tôi vẫn thường về trên lối ấy
Mùa trăng từ độ vắng em rồi
Căn phòng học nhỏ ngày hai đứa
Hò hẹn, chừ tôi đến với... tôi !
Tôi biết rằng em cũng nhớ thương
Lệ em khôn dấu những đêm trường
Quyền chi tôi viết câu hờn trách?
Thêm nhọc lòng ai với cố hương.
Về lối cỏ hoa
Tôi tưởng là em không còn giữ
Những gì thơ mộng của ngày xưa.
Tôi tưởng từ ngày em biệt xứ
Là quên xóm nhỏ quá quê mùa!
Bao nhiêu lá rụng trong vườn vắng
Là bấy tình tôi gởi gió mây...
Thì ra em mãi còn lưu luyến
Ướt đẫm mi đêm gối lệ đầy.
Một thuở buồn vui em vẫn nhớ
Nhưng đời nghiệt ngã cuốn nhau xa.
Dù không trở lại trăng mười sáu
Hồn vẫn mơ về lối cỏ hoa.