Ngôi nhà cấp bốn chưa sơn sửa, không cửa, chỉ có chiếc mành tre treo tạm bợ bên ngoài là tổ ấm của đôi vợ chồng đều ngồi trên xe lăn. Anh Hoàng Văn Tuấn (38 tuổi, Bản Châu, Tri Lễ, Văn Quan, Lạng Sơn) cố gắng ngồi dậy sau trận ốm từ Tết dọn dẹp lại đống đồ đạc ngổn ngang trong “xưởng” cơ khí. Vợ anh, chị Phạm Thị Ngọc (33 tuổi, quê Đông Hưng, Thái Bình) bẽn lẽn khi nhắc đến chuyện tình chưa một lần gặp mặt của hai người.
Anh Tuấn, chị Ngọc hạnh phúc trong căn nhà nhỏ. Ảnh. Hồng Vân |
Anh Tuấn sinh ra trong một gia đình nghèo, từ bé đã phải đi làm thuê ở nhờ nhà người khác kiếm ăn. Năm 19 tuổi, anh lập gia đình, có con đầu lòng là một bé gái. Tai họa ập đến năm 2005, vụ tai nạn xe máy khiến anh không thể đi lại vì đôi chân mất cảm giác. “Câu nói cuối cùng của tôi trước khi ngất đi với một người bạn là 'Tao còn đứa con 8 tuổi, tao không lo được cho nó thì chúng mày trông giùm tao'. Sau đó, tôi hôn mê bất tỉnh 15 ngày, gia đình đã xác định tư tưởng ở nhà lo hậu sự sẵn rồi”, anh Tuấn nghẹn ngào nhớ lại.
Trở về từ bệnh viện, anh Tuấn chỉ nằm một chỗ, bị tràn dịch màng phổi nên anh không nói được, mọi việc đều ra kí hiệu bằng tay, mất gần 3 năm anh mới tập nói lại được. Người vợ của anh đã đâm đơn ly hôn ra tòa, lên xe hoa với người khác, bỏ lại đứa con thơ dại và ngôi nhà tuềnh toàng cho anh. Đau khổ, xấu hổ với xóm làng, anh Tuấn đóng chặt cửa, mọi sinh hoạt phụ thuộc tất cả vào cô con gái bé bỏng, cô bé phải đi ăn xin để hai bố con có cơm ăn qua ngày.
Anh Tuấn làm công việc cơ khí chuyên sửa chữa máy móc cho bà con địa phương. Ảnh. Hồng Vân. |
Tai nạn khủng khiếp không cướp đi ý chí của anh, làm bạn với chiếc xe lăn, anh Tuấn hàng ngày vẫn làm công việc sửa xe máy cho khách, anh làm tận tình và giá cả phải chăng nên thường xuyên có người tìm đến. Tình cờ, một người bạn giới thiệu cho anh cách dùng Facebook, rảnh rỗi anh lên đó kết bạn với người khuyết tật 4 phương. Một ngày, có người nhắn tin cho anh với nội dung máy điện thoại hết tiền không gọi lại được. Anh Tuấn kiểm tra tài khoản còn 20 nghìn đồng liền vội vàng bắn cho người đó 10 nghìn đồng. Người đó liên lạc với anh và đó là cuộc nói chuyện đầu tiên của hai vợ chồng.
“Vì xấu hổ, Ngọc không để hình đại diện là ảnh cô ấy nên tôi cũng chưa biết mặt cô gái xa lạ vẫn nói chuyện hàng ngày với mình. Sau hơn hai tháng tìm hiểu tôi cảm thấy quý mến cô ấy và ngỏ lời muốn được ở bên chăm sóc”, anh Tuấn tủm tỉm cười kể. Thật bất ngờ, chị Ngọc gật đầu đồng ý và hai người xem ngày lành tháng tốt tổ chức đón dâu.
25 tuổi, Ngọc bị tan nạn khi xe khách va chạm với container, đôi chân của cô gái trẻ không thể cử động và cuộc sống gắn liền với chiếc xe lăn. Không đầu hàng số phận, chị tự học cách làm hoa giả, thêu tranh kiếm thêm thu nhập. Nói về cái gật đầu đồng ý lời cầu hôn của anh Tuấn, chị tâm sự: “Qua nhiều lần nói chuyện, mình cảm thấy anh ấy là người thật thà, có nghị lực, cùng là người khuyết tật nên mình tin là anh ấy không nói dối”.
Biết ý định lấy chồng của chị Ngọc, người thân khuyên can đủ lời. Bản thân chị cũng trằn trọc suy nghĩ nhiều đêm về cuộc sống tương lai khi lấy một người cũng tật nguyền như mình, không biết có nuôi nổi nhau. Tuy nhiên, những lời động viên của anh Tuấn mỗi ngày khiến chị quyết tâm đến với tình yêu.
Sản phẩm hoa giả của chị Ngọc. |
Ngày đón dâu, anh Tuấn chỉ có 78 nghìn đồng trong túi, may mắn được một người thân cho mượn 5 triệu đồng tiền thuê xe và anh em bạn bè gom góp mua một mâm trầu cau. Ngay cả đường đi anh cũng xem trên bản đồ, đến gần nhà gái thì bố vợ đích thân ra đón. Cô dâu chú rể ngày hôm đó thật đặc biệt bởi họ đều ngồi trên xe lăn, không comple, không váy cưới, chuyến xe đón dâu từ Thái Bình về tới Bắc Giang mới được người bà con của chị Ngọc gắn hoa, chữ song hỉ.
Anh Tuấn đón vợ về trong niềm hân hoan mặc dù phải nằm một chỗ 2 tháng sau đó do ngồi nhiều bị loét tại vết thương cũ. Anh chị đã sống chung được 6 tháng, kinh tế gia đình vẫn còn nhiều khó khăn nhưng hai người yêu thương, chia sẻ đồng cảm với nhau. Anh Tuấn mày mò học hỏi nghề cơ khí chuyên sửa chữa máy cày cho bà con và được một số nhà hảo tâm hỗ trợ mua dàn âm thanh để đi hát tại các đám cưới. Chị Ngọc vẫn làm hoa giả, thêu tranh bán trên mạng mặc dù đầu ra bị bó hẹp. “Vợ chồng tôi chỉ mơ ước có sức khỏe và có chút vốn nhỏ đầu tư mua phụ tùng cho xưởng cơ khí, ngày mùa sắp đến nhu cầu sửa chữa máy móc của bà con tăng lên, họ tìm đến xưởng nhà tôi nhưng tôi lại không đủ đồ để sửa cho họ”, anh Tuấn ngậm ngùi nói.
Ông Hà Quanh Thành, phó Chủ tịch UBND xã Tri Lễ cho hay gia đình anh Tuấn chị Ngọc thuộc diện hộ nghèo của xã nhưng nghị lực của họ trong cuộc sống rất đáng trân trọng.
Hồng Vân