Khi xóm làng sáng đầu năm ngày mồng một tháng Giêng vẫn còn chìm đắm trong giấc ngủ sum vầy sau một năm tha hương cầu thực thì tôi đã thức dậy để đón chào năm mới với niềm hân hoan thăng hoa “Tết là nhất”.
Vậy là đã 4 xuân rồi, mẹ và chị em con vắng cha. Tết này với gia đình mình có nhiều sự thay đổi lắm, nhà mình có thêm thành viên mới, cha có thêm con dâu, con rể và con trai của cha cũng đã được làm bố.
Tết nào cũng vậy, biết ba má ngóng trông nên con luôn bày trò bất ngờ. Con thường gọi điện nói bận rộn quá, không về quê được, chúc nhà mình ăn Tết thật đoàn viên.
Mẹ của con! Con xa nhà cũng được một thời gian rồi, giờ này ở nhà ta như thế nào ạ? Cảnh sắc quê hương chắc cũng được khoác bộ áo mới đón xuân, dòng sông cũng lững lờ trôi, đường làng ngõ xóm đã rộn ràng lắm rồi đúng không ạ?
Con yêu lắm mỗi mùa xuân sang, khi ấy đất trời như thay áo mới, như bừng sáng những tia nắng của hạnh phúc sum vầy. Đã nhiều năm trôi qua, con không được đón thời khắc giao thừa cùng gia đình mình.
Gạo yêu của bố! Dạo này bố hay hát ru con những câu về Tết. Chắc là con chưa hiểu lắm về Tết vì con mới hơn 18 tháng. Không sao! Không ai ngay khi sinh ra đã biết hết mọi điều con ạ.
Tết! cứ sắp đến Tết là lòng con lại nao nức, lại nhớ về quê hương. Vì khoảng cách địa lý quá xa mà bao nhiêu năm nay chưa có mùa xuân nào về quê mẹ đón xuân, để tận hưởng không khí xuân nơi quê cha đất tổ.
Với sinh viên xa nhà, vui nhất là những ngày Tết. Họ được nghỉ học, được về với cha mẹ, gặp mặt bạn bè và hơn hết họ sẽ được tạm thời quên đi những ngày sống cực khổ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm...
Nếu chưa một lần được đón không khí Tết tại những miền quê hẳn bạn chưa cảm nhận hết được không khí thiêng liêng đầm ấm của Tết cổ truyền dân tộc Việt.
Con lên Sài Gòn cũng gần năm tháng rồi, vài ngày nữa thôi con sẽ được về với mẹ. Con cũng không hiểu cảm giác của mình bây giờ là gì nữa, chẳng hề mong Tết một chút nào.
Ngày Tết sum họp, đoàn viên, đầm ấm bên gia đình - có lẽ với mỗi người con đất Việt, cảm giác đó là hạnh phúc, thân thương và lắng đọng lâu nhất trong tâm trí.
Quê tôi có một phong tục rất đẹp đó là chạp họ. Đây là cuộc họp đoàn viên sau một năm của toàn thể anh em trong cùng một dòng họ vào dịp trước Tết Nguyên đán.
Lại một mùa xuân mới lại về! Một cái Tết lại đến với tất cả, nôn nao, trông ngóng kèm những tiếng thở dài đầy xa xót.
Còn vài ngày nữa là đến Tết rồi, cái Tết được chờ mong lớn nhất đời mẹ. Cái Tết đầu tiên của con và dịp gặp đầu tiên của con với gia đình ta ở quê. Và là cái Tết đầu tiên từ ngày mẹ cưới bố.
Ba năm xa nhà, hơn ai hết tôi mong chờ Tết để đoàn tụ với gia đình. Dù biết Tết đã không thể trọn vẹn yêu thương như những lần tôi thầm ao ước.
Khi những cơn gió lạnh mang mưa bụi phả vào mặt, lạnh buốt cũng là lúc con biết mùa xuân đến, trường con trưng hoa đào đỏ thắm ngay trước cổng, đẹp lắm bố mẹ à!
Không khí của mùa xuân đã tràn về trên khắp nẻo quê hương, mọi người xôn xao sắm Tết. Ai ai cũng mong muốn mình có được một cái Tết thật sung túc và hoàn hảo. Tôi cũng không nằm ngoài dự tính đó.
Tôi nghe đâu đó tiếng tim mình đang thôi thúc tôi đến nơi tràn ngập không khí Tết. Tim tôi đã thắng. Cũng là xe buýt nhưng sao chiếc xe này thật đặc biệt, nó như cố tình chở tôi đến mọi nẻo đường của ngày xuân gần về, nô nức vui tươi.
Thông qua tâm sự xúc động của một người anh gửi cho em trai, gợi nhắc những cái Tết xa nhà và tình thân gia đình, bài viết "Gửi chàng trai tuổi 19" đã mang về cho tác giả Nguyễn Văn Trãi giải tuần thứ 4 của cuộc thi.
Tuổi thơ của con đẹp lắm - tuổi thơ được cất giữ nơi những mùa xuân xưa bên sân nhà có hàng mai lặt hết lá vào những ngày rằm tháng Chạp.