Tôi 28 tuổi, ở trọ với con 3 tuổi, bố mẹ đã mất. Tôi ly hôn được 2 năm vì chồng ngoại tình. Tôi không định đi bước nữa vì cuộc sống giờ chỉ cần tiền, công việc, con cái và một người tri kỷ. Tôi quen anh được gần một năm, anh hơn tôi một tuổi, làm nghề bếp. Tôi với anh làm chung nhà hàng rồi biết nhau. Ngày tôi gặp anh là lúc đang làm hồ sơ ly dị. Ngày đó tôi chỉ xem anh là bạn, trò chuyện, tâm sự, chia sẻ trao đổi công việc. Chúng tôi đều không nghĩ cả 2 sẽ yêu nhau.
Đến một ngày khi tôi chuyển công việc khác phải nói lời chia tay thì anh mới thổ lộ là đã thương tôi. Lúc đó tôi không có cảm xúc gì, thậm chí là muốn xa lánh anh, bản thân không muốn yêu thêm nữa, càng không muốn anh quen một người có quá khứ phức tạp như tôi. Thế nhưng anh luôn kiên trì đeo đuổi, chăm sóc mẹ con tôi từng việc nhỏ nhặt nhất, mọi thời gian rảnh anh đều dành cho tôi, tôi có xua đuổi lảng trách cỡ nào anh vẫn đến. Thậm chí tôi còn chửi mắng anh là đồ ngu ngốc, anh chỉ khóc rồi trách tôi ác, rồi hôm sau anh vẫn đến đưa đón mẹ con tôi, lo từng miếng ăn giấc ngủ.
Hôm nay anh nói mẹ và gia đình rất muốn gặp tôi, anh đã thưa chuyện với gia đình rồi, ba mẹ tôn trọng quyết định của anh, còn nói: “Ngọc nó sống một mình như vậy, nếu con đã quyết định thì phải quan tâm chăm sóc nó nhiều hơn, tội nó”. Anh nói rằng ước mong được lấy tôi làm vợ để chăm sóc mẹ con tôi, để tôi không chửi: “Anh là gì mà đòi lo việc của tôi”? Tính tôi mạnh mẽ và quyết đoán, thậm chí lạnh lùng, tôi tự lập và không thích lệ thuộc. Tôi tập cuộc sống này từ nhỏ nên không quen được người khác chăm sóc, bao bọc.
Tôi nói với anh rằng cuộc sống giờ chỉ cần tiền và công việc để nuôi con, anh có thể làm tình nhân hoặc mãi mãi không là gì của nhau, đừng đòi hỏi quá nhiều cảm xúc ở tôi. Nếu anh mua được nhà, cho tôi cuộc sống không lo nghĩ thì tôi không phải vất vả lo lắng tương lai con cái, anh muốn gì cũng được. Còn cưới nhau để rồi đổ vỡ, để con lại phải tổn thương thì thà tôi không hạnh phúc, chứ con nhất định phải được đủ đầy, hạnh phúc. Anh hiểu thì hãy bên cạnh tôi, còn không anh tìm người con gái khác. Tôi lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng anh vẫn chọn cách ở lại bên cạnh mẹ con tôi dù không giúp ích được gì. Anh quan tâm đến mẹ con tôi từng miếng ăn giấc ngủ, lúc bệnh tật ốm đau.
Hôm nay anh buồn, nói rằng bản thân vô dụng, không lo được cho tôi. Anh nói sẽ mua nhà nhưng rất lâu, xin tôi hãy đợi hoặc hãy để anh được cưới rồi sẽ phấn đấu. Tôi thấy buồn và động lòng, không biết có nên tiếp tục giữ vững lập trường dù mang tiếng ác và tàn nhẫn?
Ngọc
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.