![]() |
Pauline Dakin. Ảnh: Penguin. |
Luôn có điều gì đó bất thường về gia đình Pauline Dakin sống ở Vancouver, Canada. "Em trai tôi và tôi thường hỏi nhau 'tại sao gia đình chúng ta lại kỳ lạ như vậy?'. Nhưng đó là điều bí ẩn không có lời giải đáp", cô nói.
Cha mẹ của Pauline, Warren và Ruth, ly hôn vào năm 1970, khi cô lên 5 tuổi. Warren là doanh nhân thành đạt nhưng nghiện rượu và thường có hành vi bạo lực với vợ khi say xỉn.
Năm 1974, khi Pauline 9 tuổi, mẹ Ruth đưa hai con đi nghỉ ở Winnipeg, cách nhà hơn 1.600 km. Nhưng đó thực tế không phải là một chuyến đi chơi, bởi họ không trở về nhà cũ nữa. "Chúng tôi không có cơ hội nói lời tạm biệt với mọi người ở Vancouver, các mối quan hệ bị cắt đứt đột ngột", Pauline kể.
Khi Pauline hỏi mẹ tại sao làm vậy, bà không giải thích rõ ràng. "Xin lỗi, mẹ không thể cho con biết vào lúc này, khi nào con lớn mẹ sẽ giải thích", Ruth nói. 4 năm sau, Ruth lại đưa hai con chuyển nhà, lần này đến New Brunswick ở bờ biển phía đông Canada.
Ngoài những lần chuyển nhà đột ngột, cuộc sống của gia đình Pauline khá bình thường, nhưng Pauline luôn trong tâm trạng hoang mang và lo lắng. "Tôi biết điều gì đó tồi tệ đang xảy ra. Tôi không biết nó là gì, nhưng luôn có cảm giác về một thứ gì đó khủng khiếp không nói được thành lời".
Vào thời điểm Pauline 11 tuổi, cô đã theo học 6 trường khác nhau và mất liên lạc với cha mình. Nhưng một người đàn ông khác bước vào cuộc sống của gia đình cô: mục sư Stan Sears. Mẹ của Pauline gặp Stan tại một nhóm hỗ trợ các gia đình nghiện rượu khi bà đang tuyệt vọng với thói nghiện rượu của chồng.
Cả hai lần gia đình Pauline chuyển nhà, gia đình Stan cũng đi cùng họ. "Vì vậy, tôi biết chắc họ có liên quan đến chuyện này", Pauline nói.
![]() |
Warren, Ruth và hai con tại Vancouver năm 1969. Ảnh: BBC. |
Họ định cư lâu dài tại New Brunswick. Năm 1988, Pauline, 23 tuổi, tốt nghiệp đại học và đang làm việc cho một tờ báo địa phương ở thành phố Saint John khi mẹ cô gọi điện thoại với một lời đề nghị bất ngờ. "Mẹ đã sẵn sàng giải thích tất cả những điều kỳ lạ xảy ra trong cuộc đời con", bà nói.
Pauline hẹn gặp mẹ bên ngoài một nhà nghỉ. Khi cô đến, Ruth đưa một tờ giấy và một phong bì rỗng cho Pauline. Tờ giấy viết: "Đừng nói bất cứ điều gì. Hãy tháo đồ trang sức của con ra rồi cho vào phong bì. Mẹ sẽ giải thích sau, đừng nói gì cả".
Khi được mẹ đưa vào một phòng trong nhà nghỉ, Pauline ngạc nhiên khi thấy Stan đang đợi họ. Stan và Ruth nói với Pauline rằng trong 16 năm qua, gia đình cô bị mafia săn đuổi vì cha cô, Warren, có liên quan đến tội phạm có tổ chức. Cô không được đeo đồ trang sức vì chúng có nguy cơ bị gắn thiết bị nghe trộm.
Stan nói ông cũng bị mafia nhắm mục tiêu vì từng khuyên bảo một tên trùm mafia muốn giã từ cuộc sống tội phạm. Khi băng đảng phát hiện tên đó đến gặp Stan để xin tư vấn, họ truy đuổi Stan vì nghĩ rằng ông đã biết quá nhiều.
"Nghe rất khó tin", Pauline nói. "Nhưng tôi cảm thấy nỗi sợ trào dâng trong mình với suy nghĩ rằng đó là ác mộng chúng tôi có thể không bao giờ thoát ra được".
Stan giải thích rằng có những cộng đồng bí ẩn - các thị trấn hoặc làng mạc ở những vùng khác nhau của đất nước - nơi những người bị mafia săn đuổi có thể đến trú ẩn. Chúng được gọi là "Thế giới Kỳ lạ".
"Họ nói với tôi rằng mỗi người trong gia đình đều có những người bảo hộ lặng lẽ canh chừng", Pauline kể. "Đã có những âm mưu bắt cóc, đầu độc hay ám sát nhắm vào tôi nhưng những người bảo hộ đó đã can thiệp để giữ cho tôi an toàn trong nhiều năm qua".
Stan nói rằng ông ta sống ở một trong những cộng đồng nói trên, có tên là Nơi hy vọng. Vợ ông không muốn ở đó, vì vậy Stan sống một mình và làm việc với những người bảo hộ. Stan và Ruth thông báo với Pauline rằng họ đã yêu nhau nhiều năm nhưng chưa bao giờ có thể hành động theo cảm xúc thực của mình.
Pauline sốc khi nghe những chuyện này. "Tôi cảm thấy sợ hãi và buồn bã, cảm giác như cuộc sống đang vỡ vụn xung quanh mình", cô nói.
Pauline dành cuối tuần đó để nghe Stan và Ruth giải thích về nhiều điều kỳ lạ đã xảy ra, như lần cô về nhà và thấy mẹ mình vứt bỏ tất cả thức ăn trong tủ lạnh. Stan cho biết họ nhận được thông tin ai đó đang cố đầu độc họ, vì vậy mọi thứ phải bị vứt bỏ.
Có lần gia đình Pauline đi leo núi đột xuất dù không vào cuối tuần, khiến Pauline phải nghỉ học và ở lại qua đêm trong một cabin trên núi. Stan giải thích rằng khi đó có người đang lùng sục họ và họ phải đi trốn một, hai ngày. Cũng có lần khi Pauline đi học về, mẹ yêu cầu cô chà chân trong bồn tắm và trùm túi nilon bên ngoài tất suốt ngày hôm đó vì nhận được tin cô có nguy cơ bị trúng độc.
Khi Pauline nghe hết các câu chuyện và chuẩn bị rời khỏi nhà nghỉ, Stan đề nghị cài máy phát sóng lên xe của cô để giúp những người bảo hộ theo dõi cô dễ dàng hơn và đảm bảo an toàn cho cô. Ông cũng đưa cho Pauline một thiết bị nhỏ có thể giúp cô gửi lời kêu cứu và cảnh báo rằng "chỉ sử dụng nó nếu thực sự bị đe dọa về tính mạng vì mọi người sẽ phản ứng và sẵn sàng xả thân cứu cháu".
Sau khi về nhà, Pauline luôn sống trong tâm trạng bất an. Khi đi đường, cô liên tục nhìn về phía sau vì lo sợ bị bám đuôi, cô không dám ăn ở nhà hàng vì lo bị đầu độc. Cô chuẩn bị các lối thoát khẩn cấp tại nhà mình và cho rằng đường dây điện thoại của cô bị nghe lén.
Pauline ngày càng nhận được nhiều thông tin đáng báo động từ Stan và Ruth. Họ được cho biết rằng nhiều người họ quen không phải là người thật mà là người thế thân.
"Họ nói một số người chúng tôi đã quen từ thời thơ ấu và liên quan đến tội phạm có tổ chức đã bị bắt, giết hoặc biến mất rồi sau đó được thay thế bằng người đóng giả", Pauline nói. "Đôi khi, người thế thân là người tốt nhưng đôi khi cũng có kẻ xấu cài vào. Vì vậy, bạn không bao giờ chắc chắn 100%".
Stan giải thích rằng những người thế thân này đã dành nhiều tháng để học cách ứng xử giống y như bản gốc. Họ phẫu thuật thẩm mỹ và có chuyên gia trang điểm để hoàn thiện vỏ bọc.
Vào ngày em trai kết hôn, Pauline lần đầu tiên gặp lại cha và dì sau nhiều năm, nhưng Ruth và Stan nói với cô rằng cả hai đều là người thế thân. "Mẹ tôi đã rất buồn trong đám cưới vì không được gặp em gái thật của mình", Pauline kể. "Tuy nhiên, bà cứ thắc mắc tại sao ngón chân của người thế thân lại có thể trông giống y như ngón chân của em mình".
Pauline và mẹ cô nhận được hàng chục lá thư từ "Thế giới Kỳ lạ", được cho là từ người cha thật của cô đang bị giam trong nhà tù tối mật ở đó. Chữ viết tay luôn trông rất thật và những lá thư còn nhắc về kỷ niệm trong quá khứ nên Pauline cảm thấy chúng là thật. "Làm gì có ai rảnh đến mức làm giả chúng?", Pauline tự hỏi.
Hơn nữa, người kể cho cô câu chuyện tưởng như hoang đường này là mẹ cô và Stan - những người đáng tin cậy nhất mà cô biết. "Đó là một câu chuyện điên rồ và tôi đã có nhiều nghi ngờ. Nhưng nếu tôi không tin họ thì tôi có thể tin được ai cơ chứ?".
Những câu chuyện này khiến luôn cảm thấy mạng sống bị đe dọa. Những bí mật về "Thế giới Kỳ lạ" cũng tạo ra khoảng cách giữa cô với bạn trai và những người khác, khiến Pauline bỏ việc, bán nhà và chia tay bạn trai.
Cô chuyển đến Halifax ở Nova Scotia, tìm được việc làm và một ngôi nhà mới. Pauline gặp Kevin, người sau này trở thành chồng cô. Gia đình Pauline tiết lộ với Kevin bí mật và anh chấp nhận điều đó.
![]() |
Stan và Ruth vào đầu những năm 1990. Ảnh: BBC. |
Năm 1993, 19 năm sau lần chuyển nhà bất đắc dĩ đầu tiên, nghi ngờ của Pauline lên đến đỉnh điểm. Cô quyết định "giăng bẫy" bằng cách gọi cho mẹ, thông báo rằng nhà của cô bị đột nhập. Ruth yêu cầu cô đến nhà mình ngay lập tức.
Ruth và Stan nói với Pauline rằng vào ngày nhà cô bị đột nhập, có hai người đã chụp ảnh, theo dõi cô và đang cố gắng tìm kiếm một số thứ trong nhà của cô.
"Khi bà ấy nói vậy, tôi biết toàn bộ sự việc là trò lừa bịp", Pauline nói. "Bởi vì không có vụ đột nhập nào, tôi đã bịa ra. Đó là khoảnh khắc tôi biết tất cả những hành động điên rồ, tất cả sự kỳ lạ trước đây chỉ là lời nói dối".
Pauline rất sốc và tức giận. Một tuần sau, cô mới nói sự thật cho mẹ mình. Ruth kinh hoàng và buồn bã nhưng không phải vì bà tin vào lời của Pauline. Bà lo rằng nếu Pauline không còn tin cô đang bị mafia truy sát thì cô sẽ tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm. Khi Pauline đối chất với Stan, ông ta nói rằng thông tin về hai người tìm kiếm đồ vật trong nhà cô chỉ là nhầm lẫn, khẳng định mọi lời kể của mình về mafia và "Thế giới Kỳ lạ" đều đúng sự thật.
Pauline dành nhiều tháng để thuyết phục mẹ rằng Stan đã nói dối họ. Trong khi đó, mẹ cô cố gắng thuyết phục Pauline rằng cô đã sai. Mối quan hệ của hai mẹ con chỉ được cải thiện sau khi Pauline sinh con.
Ruth mắc bệnh ung thư và sống những tháng cuối đời cùng Pauline, trước khi qua đời năm 2010. "Tôi chưa tha thứ hoàn toàn cho bà ấy vào thời điểm đó, nhưng cả hai chúng tôi đều biết rằng chúng tôi sắp hết thời gian để giải quyết chuyện này", Pauline nói. "Chúng tôi cần phải làm lành và cuối cùng đã làm được điều đó".
Tuy nhiên, cho đến giây phút cuối đời, Ruth vẫn tin vào câu chuyện của Stan dù bà không còn nhận được những lá thư từ "Thế giới Kỳ lạ" hay tin nhắn về hoạt động của mafia sau khi ông này chết vào năm 2005.
Năm 2014, khi cố gắng tìm hiểu tại sao Stan lại dựng lên trò lừa bịp tinh vi này, Pauline tình cờ thấy một bài báo trên tạp chí y khoa về tình trạng rối loạn ảo tưởng. "Khi đọc bài viết, tôi nghĩ Stan đúng là trường hợp này, một người bình thường ở mọi khía cạnh nhưng lại có những ảo tưởng điên rồ".
Pauline liên lạc với tác giả bài viết, một bác sĩ tâm thần tại Đại học Harvard. Ông nhận định rằng Stan có tất cả đặc điểm của một người mắc chứng rối loạn ảo tưởng. Một học giả khác cũng đồng ý với ý kiến này.
Việc tìm ra được lý do khiến Stan làm những điều đó với gia đình mình đã giúp Pauline chấp nhận được quá khứ nhưng nó không thể khắc phục những vấn đề mà ông ta đã gây ra cho cuộc sống của họ.
"Tôi cảm thấy rất buồn cho mẹ tôi", Pauline nói. "Bà ấy có một cuộc sống khó khăn và bị Stan dắt mũi, chủ yếu vì ông ấy là một người dịu dàng và chu đáo. Thật tệ khi ông ấy có những ảo tưởng khủng khiếp đến thế".
"Nhưng tôi cũng cảm thấy buồn cho bản thân và em mình, hai đứa trẻ bị cướp mất cuộc sống bình thường", cô nói thêm.
Phương Vũ (Theo BBC/Guardian)