Tiễn đưa một hài nhi, ông Sáu lại ngồi tư lự . Ảnh: Thanh Niên. |
7h tối giữa tháng 12. Trời đổ mưa tầm tã. Cái rét của mùa mưa cao nguyên lại về. Ở nghĩa trang thành phố Pleiku, có người đàn ông lặng lẽ làm một việc mà ông không hề mong bao giờ: khâm liệm cho một hài nhi bị bỏ rơi. Lúc chiều tối, ông nhận được tin dữ có một hài nhi bị gói trong bì, vứt ở lùm cây cạnh nghĩa trang. Vội vàng bỏ bữa cơm chiều, ông đội mưa đi mua các thứ cần thiết và lên đường. Nhanh tay lần giở lớp nylon được bọc khá kỹ, kéo nốt mấy tấm giấy mỏng... Một bé gái đã thành hình, khoảng 6-7 tháng tuổi.
Ông lấy chai rượu chuẩn bị sẵn, rửa ráy cẩn thận hài nhi, đưa vào một tiểu sành, đào đất làm thêm ngôi mộ nhỏ vô danh. Xong việc, ông khum người tránh những cơn gió thông thốc, đốt lên mấy nén nhang trước ngôi mộ mới. Nhìn lại một lần nữa xem mình có sơ suất gì không trước khi quay về. Đã quá 10h đêm.
Suốt 4-5 năm nay, người ta vẫn thấy ông lui tới nghĩa trang, lúi húi nhổ cỏ dại, thắp nhang cho những ngôi mộ hài nhi vô danh. Đôi lúc ông còn dẫn vợ theo, khâm liệm cho hài nhi bị bỏ rơi. Ông không muốn nói tên. Mọi người hay làm công việc lau mộ thuê ở đây vẫn thường gọi ông bằng cái tên thân mật: ông Sáu.
Vốn là dân xây dựng, ông Sáu hết làm nhà nước lại ra riêng, có hàng chục phương tiện chuyên dụng phục vụ cho việc làm nghề. Bỗng nhiên, ông bỏ tất cả, về sống trong một căn nhà khiêm tốn ở thành phố Pleiku. Tiền dành hết cho việc nghĩa. Cái duyên tiền định đưa đẩy ông đến với công việc này là vào năm 2002, khi có một hài nhi bị bỏ rơi ở chợ mới (nay là Trung tâm thương mại thành phố Pleiku).
Hài nhi được bọc kỹ trong giấy báo, nylon và để trên một sạp hàng cả ngày. Khi thu dọn đồ, bà chủ sạp thấy cái bọc bỏ đó, nhưng không ai nhận. Bà tò mò mở ra xem và xỉu ngay trên sạp hàng. Hài nhi được bà con tiểu thương đóng góp tiền mua nhang đèn, tiểu sành đem lên nghĩa trang. Biết chuyện đó, ông quyết định tìm lên nghĩa trang, lo hậu sự cho các bé. Đôi lúc túng thiếu, không đủ tiền mua tiểu sành, các vật dụng cần thiết, ông bán luôn chiếc xe máy thường đi. "Đợi có tiền sắm lại sau", ông giải thích.
Mấy năm trời làm việc nghĩa, ông tự tay chôn cả nghìn hài nhi bị bỏ rơi. Cứ có người báo hài nhi bị bỏ rơi, ông lại có mặt, làm cái việc mà ông không muốn lặp lại bao giờ: giải quyết hậu quả cho những mối tình lầm lỡ. Ông Sáu nói: "Buồn lắm! Có lần tôi an táng cho cháu trai lớn tháng bị bỏ rơi. Mọi người đi qua thấy vậy tưởng bé đang còn sống và bảo sao lại để bé bên đường thế này mà không đưa mẹ nó cho bú mớm? Lúc đó, nước mắt tôi tự nhiên cứ trào ra giàn giụa".
Cây xương rồng day dứt
Vẫn có những cô bé như thế này lui tới nghĩa trang đồng nhi. Ảnh: Thanh Niên. |
Nghĩa trang đồng nhi có từ năm 1990, nằm trong phần đất của nghĩa trang thành phố Pleiku. Một số tín đồ Công giáo, Phật giáo đã lập một trang thờ. Những ngôi mộ hài nhi vô danh từ đó có người chăm sóc, không còn cô quạnh, lạnh lẽo như trước.
Tại khu nghĩa trang này, số mộ phần lên tới gần 10.000. Con số mộ vô danh đang có dấu hiệu gia tăng. Như lời ông Sáu thì có ngày, ông phải làm lễ "tiễn đưa" 10 cháu. Có cô cậu đang độ tuổi học trò, mặt búng ra sữa đã để lại những hậu quả tai hại, tự mình đánh mất khát vọng sống của mỗi sinh linh, và tự tước bỏ quyền làm cha, làm mẹ của chính mình - một thiên chức cao quý.
Có những cô bé, cậu bé tới đây, đặt vội vài nén nhang trên một khu mộ vô danh nào đó, sụt sùi khóc rồi vội vã ra về. Có cô gái còn rất trẻ vào đây khóc cả tháng trước sinh linh mà mình phá bỏ. Mới đây, có hai cô lén lút đem đến một thi hài bé nhỏ, treo trên cây rồi vùng chạy. Ông Sáu lại lặng lẽ khâm liệm.
Hai cây xương rồng trồng ở trước trang thờ hiện hữu chi chít những chứng tích buồn, những dòng chữ khắc đầy trên lá như: "Cầu chúc cho bố mẹ chấp nhận tình yêu của mình"; "Chúc Q. có được tình yêu mới"; "Mẹ nhớ con"... Và còn nhiều những tờ giấy ghi nội dung tương tự bị mưa nắng làm phai mờ vết mực. Trong số này, chỉ có 1/10 là được gia đình quan tâm, xây mộ chu đáo. Còn lại, các ngôi mộ hài nhi bị bỏ rơi, được những tấm lòng nhân hậu chôn cất và nhang khói.
Ông Sáu nói: "Những trường hợp đó làm cho mình thấy day dứt. Cõi đời vô thường. Có những khi giật mình mới thấy mình sai. Mình muốn làm thêm một việc nghĩa cho đời. Năm nay gần 60 tuổi rồi, chẳng còn bao xa. Chỉ thương tụi nhỏ, mới chút tuổi đã...".
(Theo Thanh Niên)