From: Tran Phuong
Sent: Monday, October 22, 2007 5:57 PM
Subject: PHAN HOI THU CUA CHI HANH!
TP HCM, ngày 22 tháng 10 năm 2007,
Chào chị Hạnh!
Trước tiên tôi xin bày tỏ sự cảm phục đối với chị vì chị đã dám nói lên điều mà có rất nhiều người trong hoàn cảnh của chị cũng không dễ dàng bộc lộ với người khác. Cũng rất hy vọng chị sẽ luôn mạnh mẽ để cùng chồng chị lèo lái con thuyền gia đình của mình đến bến bờ bình an.
Đọc xong bức thư của chị, tôi đã cảm nhận được nỗi đau của một người vợ có chồng bị nhiễm HIV cũng như đặt mình vào nguy cơ có thể bị lây nhiễm HIV. Nhiễm HIV là một điều hoàn toàn không ai muốn và khi đối diện với nó cho dù là người mạnh mẽ nhất cũng sẽ rơi vào tình trạng suy sụp, đặc biệt là những người trẻ đang có một cuộc sống, một tương lai đang chờ đón phía trước!
Khi nói ra điều này có thể chị sẽ cho là “lý thuyết khuôn sáo”. Nhưng nó lại là sự thật! Có rất nhiều trường hợp chúng tôi tư vấn và họ cũng rơi vào trạng thái tương tự như chị. Lo lắng không biết mình có bị nhiễm HIV hay không, sợ mọi người biết rồi bị kỳ thị, bị xa lánh, tan vỡ hạnh phúc gia đình.
Đó là tâm trạng của người bị ảnh hưởng bởi HIV (trong trường hợp này chị là người bị ảnh hưởng bởi HIV). Nhưng chúng ta hãy thử đặt mình vào vị trí của người bị nhiễm HIV (chồng chị) để cảm nhận những suy nghĩ của anh ấy. Chắc chắn anh ấy cũng sẽ khủng hoảng và đau khổ bội phần!
Vậy thì trong hoàn cảnh này chị sẽ làm gì đây? Câu hỏi thật quá khó với chị và càng khó hơn đối với chúng tôi (đứng vai trò là người tư vấn). Bởi lẽ chúng tôi không phải là người trong cuộc, nên không biết rằng mức độ trầm trọng về cảm xúc của chị và chồng chị ra sao? Anh chị đã bao giờ gặp những khó khăn, trở ngại trong cuộc sống tương tự như vậy không? Nếu có thì anh chị có giải pháp nào để vược qua được? Nếu không thì anh chị đã có dự định gì hay chưa? Và anh chị có những nguồn lực nào để hỗ trợ cho mình không?
Đó là những câu hỏi mà tôi xin phép được gợi mở để chị có thể suy nghĩ thêm. Nếu có điều kiện tôi xin được phép tư vấn trực tiếp với chị để cùng phân tích và cùng tháo gỡ những khó khăn mà chị đang gặp phải. Tuy nhiên, đứng về góc độ chuyên môn HIV/AIDS, tôi xin chia sẻ với chị một vài thông tin mà chị quan tâm!
Nếu chồng chị đã đi xét nghiệm 2 lần tại nơi có thẩm quyền làm xét nghiệm khẳng định do Bộ Y tế cấp phép và có kết quả dương tính thì xem như chồng chị bị nhiễm HIV là điều chắc chắn. Vì vậy, vấn đề bây giờ làm làm sao giúp chồng chị ổn định về mặt tinh thần, chấp nhận sự thật kết quả của mình và chuẩn bị kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo.
Để làm được điều này chị hãy bàn bạn với chồng để đi đến các Trung tâm tư vấn và hỗ trợ cộng đồng quận, huyện (nếu ở TP HCM) hoặc Trung tâm phòng chống AIDS tỉnh (nếu không thuộc TP HCM) để được tư vấn, hỗ trợ trong việc khám và điều trị trong thời gian sắp tới.
Qua thư chúng tôi không biết hiện tại chị đã có thai hay không? Nếu có thì chị hãy liên lạc với khoa sản của bệnh viện tỉnh/thành phố hoặc trung tâm phòng chống AIDS tỉnh để được tư vấn có nên giữ thai hay không. Nếu giữ thai thì cần có những biện pháp nào để dự phòng lây truyền từ mẹ sang con. Nếu chị không có thai thì chị cũng cần đến các phòng tư vấn để được hướng dẫn các biện pháp an toàn trong quan hệ tình dục.
Và sau 3 tháng kể từ lần quan hệ tình dục cuối cùng với chồng không sử dụng bao cao su chị có thể đi xét nghiệm để biết có bị nhiễm HIV hay không. Chị có quyền hy vọng kết quả của mình là âm tính. Chúng tôi cũng rất mong điều đó xảy ra đối với chị. Tuy nhiên, chị cũng cần chuẩn bị tâm lý thêm để đối diện với tình huống không mong đợi xảy ra!
Trong giai đoạn này, chị và anh ấy hãy hết sức bình tĩnh để tránh những điều đáng tiếc xảy ra. Việc đổ lỗi cho anh ấy trong giai đoạn này càng đẩy anh vào tình trạng khó khăn hơn. Bởi vì hơn ai hết anh ấy là người đang cảm nhận nỗi đau nhiều nhất! Chị có suy nghĩ rất tích cực là nếu không nhiễm HIV thì chị sẽ chăm sóc cho anh ấy. Tuy nhiên, ngay cả hai vợ chồng đều bị nhiễm HIV thì họ vẫn có thể quan tâm, chia sẻ và chăm sóc lẫn nhau!
Nhiễm HIV không phải là kết thúc liền cuộc sống của mình đâu chị! Người nhiễm HIV còn khoảng thời gian dài để sống, làm việc cho bản thân mình và cống hiến cho xã hội. Người nhiễm HIV đầu tiên ở Việt Nam phát hiện năm 1990, nhưng đến nay vẫn còn khỏe. Hiện tại thuốc điều trị đặc hiệu cho người có HIV đã phổ biến rộng rãi ở Việt Nam.
Vì vậy, chúng ta có quyền hy vọng cuộc sống tốt đẹp cho người có HIV cũng như gia đình của họ. Việc chị có thông báo cho gia đình anh ấy biết hay không là do chị và anh ấy quyết định. Tuy nhiên, cũng cần cân nhắc thật kỹ trước khi thông báo cho gia đình để tránh những điều không hay xảy đến với anh chị (nếu như gia đình hiểu, thông cảm và hỗ trợ sẽ là nguồn động viên rất tốt!).
Cuối cùng, tôi xin phép được chia sẻ với những điều anh chị đang gặp phải và tin tưởng rằng anh chị sẽ cùng nhau lèo lái con thuyền gia đình mình vượt qua cơn sóng gió này!
Chị có thể liên lạc với chúng tôi qua điện thoại 08.5107155 hoặc địa chỉ: 53 Vũ Tùng, phường 2, quận Bình Thạnh để được hỗ trợ thêm. Chúng tôi làm việc từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối các ngày từ thứ hai đến thứ sáu.
Trân trọng,
Trần Văn Anh Phương
Điều phối chương trình tư vấn và xét nghiệm HIV tự nguyện
Ủy Ban Phòng Chống AIDS TPHCM