From: Hoàng An
Sent: Wednesday, August 26, 2009 11:28 PM
Chào chị Ngọc và các anh chị!
Tôi cũng là độc giả thường xuyên của mục Tâm sự, sau mỗi ngày làm việc tôi thường đọc các tâm sự của các anh các chị và thực sự, tâm sự của mỗi người giúp tôi trưởng thành hơn rất nhiều trong cuộc sống và luôn tìm ra hướng giải quyết tối nhất cho tình huống của mình.
Hôm nay, mặc dù rất bận nhưng tôi xin được chia sẻ câu chuyện của mình. Tôi không muốn khuyên ai làm theo cách của tôi, nhưng tôi cũng hy vọng nó giúp cho ai đó quan tâm có quyết định sáng suốt trong tình huống mà tôi từng giống như vậy, làm người thứ ba.
Tôi quen chồng tôi cách đây 8 năm, khi đó anh có một gia đình, 2 đứa con và hơn tôi 15 tuổi. Còn tôi ra trường được 2 năm và trong thời điểm gặp chồng tôi, tôi đang gặp một cú sốc trong sự nghiệp. Tại thời điểm đó, khi tôi đang dành cho mình một vài ngày nghỉ ngơi để tìm cho mình cách giải quyết khó khăn của bản thân thì vô tình gặp anh ấy. Lúc đầu chúng tôi chỉ nói chuyện qua loa, câu chuyện cứ thế tiếp diễn, anh và tôi trao đổi số điện thoại cho nhau vì công việc kinh doanh của anh liên quan đến nghề nghiệp của tôi.
Nhận xét của tôi về anh là anh là người rất nghiêm túc và đứng đắn, tôi hầu như không đề phòng gì, anh cũng nói cho tôi nghe đôi chút về hoàn cảnh gia đình và tuyệt nhiên không nói xấu vợ. Tôi cũng không bao giờ nghĩ là tôi và anh sẽ yêu nhau, quan hệ giữa chúng tôi hoàn toàn trong sáng cho đến khi tôi chợt nhận ra mọi việc không như tôi vẫn nghĩ khi tôi thấy anh quan tâm đến tôi quá nhiều (tất nhiên bằng lời nói và một vài hành động cụ thể).
Lúc này, tôi gặp anh và nói thẳng cảm nhận của tôi đối với anh và đề nghị chúng tôi không liên lạc với nhau nữa. Lúc đó anh đã kể cho tôi nghe quá trình anh và vợ anh cưới nhau, những khoảng thời gian nào êm đềm, những khoảng thời gian nào xảy ra những cú sốc và sóng gió trong cuộc sống, sự phai nhạt tình yêu theo năm tháng và sống với nhau chỉ vì trách nhiệm với con cái, và hiện tại đã một thời gian rất dài giữa họ không có quan hệ vợ chồng. Cuộc sống gia đình bình thường nhưng mọi cuộc nói chuyện giữa anh và vợ khi đó chỉ xoay quanh việc học hành của con cái…
Anh rất thương vợ nhưng không còn tình yêu và anh nói anh cần tôi như một người bạn tâm giao, một người chia sẻ với anh (theo tôi hiểu thì có nghĩa là đi bên lề cuộc đời của anh). Khi đó, tôi đã khuyên anh nên tìm đến một người phụ nữ khác, một người có hoàn cảnh giống anh và cần anh trong vai trò như anh đang đề nghị với tôi. Tôi nói có như vậy anh mới giữ được gia đình của mình. Còn với tôi, tôi còn trẻ, tôi có mục đích sống rất rõ ràng, tuy đang gặp khó khăn nhưng chắc chắn tôi sẽ vượt qua được. Tôi cần có một gia đình cho riêng mình, bố mẹ tôi cũng cần tôi như vậy. Và tôi đã nói, nếu tôi đến với anh thì anh phải ly hôn với vợ, còn không thì thôi.
Có thể có nhiều người sẽ cho rằng tôi thật lạnh lùng và độc ác, nhưng tôi không nghĩ như vậy. Tôi nghĩ đàn ông và phụ nữ là bình đẳng, mỗi người chỉ nên có một người yêu tại một thời điểm nào đó. Khi tình yêu đã hết, nếu cảm thấy không chung thủy được với nhau thì hãy ly hôn. Cách hành động của tôi là không đồng lõa với đàn ông khi họ lừa dối vợ con họ và cũng không để họ quá tham lam khi chỉ muốn thêm và không muốn bớt.
Tại thời điểm đó, anh nói hãy cho anh thời gian. Lúc này, công việc kinh doanh của anh gặp rất nhiều khó khăn trở ngại (nếu không muốn nói là đang trên bờ vực của sự phá sản), anh cần tôi giúp đỡ một phần công việc của mình. Tôi đã làm việc đó hết sức trách nhiệm, tôi thay anh xử lý nhiều việc trong đó có một việc là sa thải nhiều công nhân, nhân viên thiếu trách nhiệm, lười lao động và hay đòi hỏi, phần lớn họ là cháu của anh. Tôi đã tranh cãi và phân tích với anh rất nhiều lần về vấn đề này trước khi ra được quyết định bởi vì tính anh vốn thương người và điều đó là không tốt cho công việc.
Sau việc này, mọi chuyện đến tai vợ anh và chị ấy đến gặp tôi. Chị ấy nói bóng gió về việc quan hệ giữa tôi và anh, nhưng quả thật tại thời điểm đó tuy tôi cũng có tình cảm với anh, nhưng quan hệ giữa chúng tôi hoàn toàn trong sáng. Tôi đã nói với chị ấy rằng chuyện tình cảm giữa anh và chị chỉ có chị và anh là người hiểu rõ nhất, mong rằng hai người cùng nhau ngồi lại bàn bạc và phân tích để tìm ra biện pháp giải quyết. Còn tôi không giúp gì được trong việc này. Tôi cũng giải thích với chị ấy về việc tại sao công ty sa thải đám cháu của họ.
Hai ngày sau có người gọi điện cho tôi, đó là cháu dâu của họ. Chị ta chửi tôi thậm tệ và nói rằng vì chồng của chị ta phát hiện ra mối quan hệ không bình thường giữa tôi và anh ấy nên tôi đã tìm cách sa thải anh ta ra khỏi công ty, còn nói rằng tôi đừng tranh cướp chồng của người khác.
Thực sự là tôi chưa bao giờ có ý cướp chồng của ai cả, tôi đã nói với anh ấy về vấn đề này và cũng nói với anh về việc nên giải quyết chuyện riêng của mình, đừng để nó ảnh hưởng đến tôi và công việc của tôi. Tôi cũng nói thẳng rằng anh ấy không phải là một món đồ để ai đó tranh cướp, anh cũng không phải là đối tượng để tôi phải giành giật tranh cướp với ai đó.
Hết thời hạn anh ấy nói tôi chờ đợi (đó là 1 năm), tôi nói chuyện rất nghiêm túc với anh và quyết định ra đi. Tôi cũng hiểu rằng một gia đình với hơn 10 năm xây dựng dù không mấy hạnh phúc cũng không dễ dàng tan vỡ được. Tôi nói chuyện với anh một cách rất tỉnh táo và vui vẻ, tôi vốn là người biết kiềm chế mọi cảm xúc của mình.
Lúc đó anh ấy tỏ ra rất căng thẳng, anh nói không thể sống thiếu tôi được nhưng quả thật để ly hôn với chị ấy là điều rất khó khăn vì anh thực sự thương chị. Chị ấy không làm gì cả và mọi sinh hoạt, kinh tế phụ thuộc vào anh. Anh lại đề nghị cho thêm thời gian, và lần này là 6 tháng, để anh ấy có thể tạo lập được cho chị một công việc trước khi ly hôn.
Không phải tôi hoàn toàn tin anh ấy vì có lẽ tôi cũng không ngây thơ như vậy, nhưng tôi thực sự cảm nhận thấy sự chân thành trong lời nói của anh. Thời gian 6 tháng cũng không nhiều, và hơn nữa sau những cố gắng của tôi, công ty vẫn chưa khá lên được, nó vẫn đang trượt dốc, nó đã vượt quá tầm kiểm soát của chúng tôi, tôi cũng không đành lòng bước đi để anh ấy một mình trong tình trạng như vậy. Nhưng tôi bắt đầu ra điều kiện với anh và anh đồng ý với mọi điều kiện của tôi.
6 tháng trôi qua, mọi việc vẫn giậm chân tại chỗ, tôi vẫn tiếp tục ở bên cạnh anh ấy, động viên và giúp đỡ anh trong công việc, nhưng đồng thời tôi cũng bắt đầu xây dựng sự nghiệp của mình ở nơi khác. Tôi nghĩ, cái gì là của mình tự nhiên sẽ là của mình, cái gì không phải của mình thì cũng sẽ ra đi dù nó ở trong tay mình. Bởi vậy tôi không cảm thấy buồn chán hay mệt mỏi nhiều sau chuyện này. Mọi thứ không thực hiện được trong cuộc sống sau khi mình đã cố gắng tôi đều nghĩ đó là tại vì duyên và vì số.
Đó cũng là lý do mặc dù cũng rất thương vợ anh ấy nhưng tôi không mù quáng đến mức như một vài chị em chấp nhận đi bên lề cuộc đời của người đàn ông mình yêu để họ giữ được gia đình, hành động đó theo tôi là tự làm khổ mình. Tôi vẫn nói với anh tôi có thể hy sinh mạng sống vì người khác, nhưng không thể hy sinh hạnh phúc và danh dự gia đình vì người khác được.
Tôi không thể vì thương chị ấy và bọn trẻ mà chấp nhận đi bên lề đời anh để cả 3 cùng đau khổ được. Anh chỉ có thể chọn chị ấy hoặc tôi. Nếu giữa hai người không còn hạnh phúc thì nên ly hôn và có trách nhiệm với con cái, còn nếu hai người vẫn có thể níu kéo được thì tôi sẽ ra đi và chúc phúc cho họ. Trong trường hợp đó tôi mong anh cũng đừng quan hệ lăng nhăng với người khác để chị ấy phải khổ.
Cuối cùng, sau nhiều tháng ngày nỗ lực, chúng tôi đành hy sinh công ty của anh ấy để nó phá sản. Thứ cuối cùng chúng tôi giữ lại được chính là ngôi nhà của họ không bị ngân hàng tịch thu. Chị ấy đã rất sốc và bị ngất xỉu, tôi cũng không bất ngờ về điều này.
Lúc này, tôi đã giữ vị trí quản lý trong một công ty nước ngoài với lương tháng hơn 1.000 USD. Thứ tôi có thể giúp anh ấy là tiền lương hàng tháng của tôi hỗ trợ cho họ nuôi bọn trẻ. Anh ấy nghĩ không thể ly dị chị ấy trong tình trạng như thế này. Chị ấy vẫn không đi làm còn anh chật vật tìm hết việc này đến việc khác để kiếm sống, nhưng rất khó khăn. Điều tôi khâm phục anh ấy là bản lĩnh, anh đã không để mọi thứ suy sụp trong lúc khó khăn như vậy. Chúng tôi vẫn gặp nhau và tôi vẫn luôn chia sẻ với anh ấy.
Tôi sẽ rất đau khổ nếu chia tay với anh bởi sau một thời gian rất dài ở bên cạnh anh trong công việc và cuộc sống (3 năm) tình cảm tôi dành cho anh đã thực sự sâu nặng. Tuy nhiên đó cũng sẽ là lựa chọn của tôi khi thời gian không còn chờ tôi nữa, tôi đã 27 tuổi và tôi cần quên đi một mối tình không trọn vẹn để tìm cho mình một người đàn ông thực sự của cuộc đời mình, người mà với tôi đó mới là duyên phận của tôi.
Tôi đã nói chuyện với anh ấy, đây là lần thứ tư tôi nói về việc này. Anh ấy đã tỏ ra rất đau khổ và tuyệt vọng, trong suốt 15 ngày anh thường xuyên điện thoại cho tôi trong tình trạng say xỉn (trước đây ngay cả khi sự nghiệp bị sụp đổ anh ấy cũng chưa từng như vậy). Tôi cũng biết rằng anh đã từ rất lâu gần như không nói chuyện với vợ.
Tôi đã quyết định gặp lại anh ấy và đề nghị một việc mà bản thân tôi lúc đó cũng không biết được là đúng hay sai. Tôi đề nghị anh ấy hãy dứt khoát ly hôn với chị và đến với tôi. Anh ấy hãy để lại toàn bộ tài sản còn lại cho chị ấy, 2 đứa con anh một đứa đã vào đại học và một đứa vào lớp 2 sẽ ở với mẹ. Hằng tháng chúng tôi sẽ chu cấp tiền cho họ theo thỏa thuận.
Chị ấy có thể sẽ thuê một ngôi nhà nhỏ hơn một chút để ở, ngôi nhà đang ở chị ấy có thể cho thuê, tích lũy tiền bạc để tự tạo dựng cho mình một sự nghiệp nào đó. Còn anh ấy và tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới với hai bàn tay trắng, với một ngôi nhà đi thuê. Tại thời điểm đó tôi đã nghĩ phải an cứ mới lập nghiệp, tôi tin chúng tôi sẽ có lại mọi thứ bằng bàn tay và khối óc của mình.
Đọc tâm sự của các anh chị, có một vài tâm sự cho rằng 100% kẻ thứ ba là người vụ lợi, còn tôi, tôi không tin như vậy. Ở tuổi 27, có một công việc ổn định, đang thăng tiến, xinh đẹp và thông minh, có rất nhiều người đàn ông vây quanh tôi, có nhiều người có nhà lầu xe hơi muốn rước tôi về, nhưng tôi đã từ chối để đến với một người đàn ông thất nghiệp, không nhà, không xe, không tiền bạc và đầu đã 2 thứ tóc, chỉ bởi đơn giản vì tôi yêu anh ấy rất chân thành. Tôi tin vào những tiềm năng trong con người và bản lĩnh của anh ấy.
Chúng tôi đã đến với nhau và thành một gia đình thực sự hạnh phúc trong điều kiện như vậy. Bây giờ, sau 5 năm, chồng tôi đã lại trở thành một người thành đạt với hậu phương vững chắc là tôi, chúng tôi có nhà, có xe, có một đứa con đẹp như thiên thần. Và mỗi tuần anh ấy vẫn đón 2 con về ở với chúng tôi một ngày. Anh ấy có một buổi chiều để tâm sự với cậu cả như hai người bạn, điều mà trước đây anh ấy không làm được ngay cả khi ở bên chúng. Mỗi khi đi đâu hoặc mua gì cho thiên thần của tôi, tôi đều mua quà cho 2 cậu bé và trong nhà tôi cũng có phòng riêng của chúng. Vợ cũ của anh ấy vẫn sống một mình, nhưng chị ấy khỏe mạnh, tự tin và trẻ ra nhiều so với trước đây.
Cuối cùng thì cho dù mọi người có nói gì đi chăng nữa tôi cũng đã trở thành người phụ nữ hạnh phúc. Có nhiều người cho rằng khi một người đàn ông có thể bỏ vợ để lấy bạn thì người đó cũng có thể bỏ bạn, tôi không hoàn toàn nghĩ như vậy. Tôi luôn luôn cố gắng hoàn thiện mình trong xã hội cũng như trong gia đình, luôn làm mới mình, chăm sóc bản thân cả về nhan sắc và kiến thức, luôn là người bạn tốt nhất của chồng chia sẻ với anh mọi điều ngay cả những điều mà đàn ông ít khi tâm sự với vợ. Chồng tôi sau tất cả những việc tôi đã làm, đã không chỉ tôn trọng mà còn nể trọng tôi và tôi biết rằng chắc chắn trong mắt anh tôi là người phụ nữ đẹp nhất.
Tôi kể câu chuyện của mình mong rằng có ai đó trong hoàn cảnh của tôi có thể tự tìm được cho mình cách giải quyết. Tôi nghĩ điều quan trọng là ở các bạn.
Tôi xin được chúc các anh chị luôn hạnh phúc và chúc cho quý báo ngày càng có nhiều độc giả.
Chào thân ái.
Hoàng An