Từ: Hai Nguyen Thanh
Đã gửi: 18 Tháng Mười Một 2011 10:21 SA
Chào Rubby!
Mình đã đọc bài viết, đúng hơn là lá thư bạn muốn gửi bố mẹ. Dù vậy, mình vẫn muốn chia sẻ với bạn một chút với tư cách một người mẹ. Hy vọng sau này con mình gặp khó khăn, nó có thể chia sẻ cùng mình hoặc được các bố mẹ có tâm chia sẻ. Dù bạn không nói nhiều về hoàn cảnh gia đình, chi tiết các sự việc, tính cách của bạn và bố mẹ nhưng mình hiểu và thông cảm với tâm trạng của bạn.
Mình cũng từng trong hoàn cảnh của bạn: ra nước ngoài học, dù rất hào hứng tự nguyện, môi trường mới đầy những điều mới lạ, lý thú, có bạn bè thân thiết cùng đi, nhưng nỗi nhớ nhà nhất là vào những dịp lễ Tết thì thật nặng nề. Đầu những năm 90, Internet chưa có, điện thoại chưa phổ biến và giá cước rất đắt, thậm chí thư gửi đi cũng rất đắt so với kinh tế của nhà mình và bạn bè mình thời bấy giờ.
Một bức thư gửi sang châu Âu lúc đó mất khoảng 2-4 tuần mới tới nơi, thư mỏng nhất mất 15 nghìn đồng, 15 nghìn lúc đó giá trị nhiều hơn 150 nghìn đồng bây giờ. Sinh viên lúc đó chỉ cần 500 đồng đã có thể ăn xôi, thậm chí 200 đồng có thể ăn một bát cháo trai hoặc cháo sườn cầm hơi buổi sáng. Mình tin là gia đình và bạn bè đều nhớ mình nhưng họ không thể gửi thư thường xuyên cho mình được.
Mình viết rất nhiều thư nhưng cũng phải chờ có người về nước để gửi nhờ. Vì thế mà bạn có thể hiểu mình thiếu thốn tình cảm, buồn thế nào khi 3 tháng đầu không nhận được thư của gia đình và bạn bè trong khi các bạn đi cùng, nhà có điều kiện đều gọi điện, viết thư sang hỏi thăm luôn.
Tính mình cả nghĩ, hay mặc cảm, tự ti, nhiều lúc mình buồn và tủi thân lắm nhưng không dám trách bố mẹ vì gia đình đã tạo điều kiện tốt nhất có thể cho mình. Bố mẹ bạn có lẽ cũng có những khó khăn và việc cho bạn đi học nước ngoài là cả sự cố gắng lớn của gia đình. Có thể bạn có học bổng, bạn đi làm thêm nhưng việc đi đi về về từ nước ngoài vẫn bị nghĩ là rất tốn kém, xa xỉ, nhất là những người từ thế hệ bố mẹ bạn về trước.
Bố mẹ bạn có thể nghĩ bạn không tập trung cho học tập, chỉ nghĩ chuyện về chơi. Bố mẹ bạn có thể không tâm lý, không biết thể hiện tình cảm vồ vập, nói những lời yêu thương, trìu mến, như bố mẹ mình vậy. Nhưng khi nào làm mẹ bạn sẽ hiểu sâu sắc tình yêu của bố mẹ với con to lớn thế nào. Yêu thương đâu cần nói ra bằng lời.
Đừng trách bố mẹ bạn, hãy từ từ để họ hiểu những thay đổi của cuộc sống hôm nay, thay đổi trong suy nghĩ và tâm tư của lớp trẻ. Mình tin khi bạn trao đổi với bố mẹ, chứng tỏ bằng những việc làm thực tế rằng bạn làm mọi việc có suy nghĩ, cân nhắc, bố mẹ bạn sẽ tin tưởng và ủng hộ các quyết định của bạn.
Chúc bạn luôn vui vẻ và sống những năm tháng thật hạnh phúc dưới mái nhà thân yêu của mình.