Tôi 26 tuổi, bạn trai 25 tuổi, đều là người ngoài Bắc. Mẹ mất sớm nên anh phải về nhà gánh vác gia đình. Vốn sinh ra ở một miền quê nghèo khó, cái ăn cái mặc luôn là mối quan tâm hàng ngày của mọi gia đình, người yêu tôi có học đại học nhưng vì muốn ở nhà chăm sóc bố khi không có mẹ nên anh quyết tâm lập nghiệp ở quê. Thời gian đầu tuy vất vả nhưng nhờ sự cần cù, siêng năng, giờ anh đã có một trang trại lợn. Ước mơ của anh là có thể mở rộng thêm trang trại, cung cấp thực phẩm sạch cho các chợ đầu mối.
Về phần tôi, học xong tôi xin được việc làm trong Nam, gắn bó với công ty này được ba năm với mức lương khá. Khi biết chúng tôi yêu nhau, nhà tôi không tỏ ý phản đối mà cũng chẳng đồng ý. Nếu lấy anh, tôi sẽ phải từ bỏ công việc hiện tại, về làm nông, cả ngày xoay quanh trang trại lợn. Bố mẹ nuôi tôi ăn học, mong muốn con cái có thể tìm được công việc nhàn thân chứ không phải quay về như thế này. Tôi về nhà sẽ kéo theo bố mẹ cũng vất vả, ít nhiều tôi ăn học lại không được như con người ta.
Tôi thực sự rất rối, không biết nên làm sao. Tôi yêu anh và không muốn bỏ anh, có thể bỏ công việc mình yêu thích về sống bên anh vất vả chút nhưng cuộc sống biết đâu sẽ mỉm cười với chúng tôi. Giờ tôi chỉ không biết nên đối diện với bố mẹ như thế nào. Họ hàng nội ngoại đều không muốn tôi kết hôn với anh chỉ vì mẹ anh mất và anh phải ở nhà. Hơn nữa sức khỏe của anh không tốt, bố mẹ sợ tôi khổ.
Tôi biết mọi người trong gia đình ai cũng muốn tôi được sung sướng và hạnh phúc. Tôi trước giờ luôn là một đứa con biết nghe lời bố mẹ, chưa một lần cãi bố mẹ vì bất kỳ lý do gì. Giờ đây tôi thực sự rất bối rối trước quyết định của mình. Tôi có nên đấu tranh cho tình yêu của mình không? Hay nên nghe lời bố mẹ tìm kiếm một người khác để thoát khỏi cảnh "bần nông"? Mọi người hãy cho tôi ý kiến nhé.
Huệ