Từ: Hằng
Đã gửi: 27 Tháng Năm 2012 3:08 CH
Cháu Hường thân mến!
Đọc bài tâm sự của cháu bác đã khóc, bác nhớ lại cách đây 30 năm vợ chồng bác lấy nhau đang còn là sinh viên, sau đó cùng công tác trong một Viện, làm được mấy năm thì chồng bác tách ra khỏi Viện đứng độc lập làm doanh nghiệp. Thời gian này, chồng bác đi tối ngày, có khi cả tuần không về nhà, không quan tâm đến gia đình vợ con, con ốm đi bệnh viện chồng bác cũng không biết. Đến khi phải lấy tủy vì nghi là viêm màng não, bệnh viện yêu cầu phải có chữ ký của chồng thì chồng bác mới đến.
Sau đó mấy mẹ con phải tự lo xoay sở. Ngoài thời gian làm việc ở cơ quan bác còn làm thêm các việc như: bán hoa quả, bán phở, bán kem. Mấy mẹ con không hề được hưởng lợi khi chồng làm giám đốc. Nếu có nói thì chồng bác bảo: "Tôi đã hiến cả người tôi cho công việc rồi”. Nói tóm lại chồng bác chỉ cần đến bác khi muốn bác đi vay tiền.
Chồng cũng không muốn bác tham gia hoạt động bộ máy, nhưng cứ vào ngày nghỉ hay lúc nào rảnh thì bác lại lân la đến cơ sở của chồng để làm quen với nhân viên và tìm hiểu công việc cụ thể. Để được chồng chấp nhận, bác phải bắt đầu từ việc quét dọn, nấu cơm cho nhân viên. Khi làm có tiền thì chồng bác cũng như những người đàn ông thành đạt là tuyển những nhân viên trẻ đẹp mặc dù họ không được đào tạo đúng chuyên môn.
Được một thời gian thì chồng bác gặp họa, phải bán đi căn nhà của hai vợ chồng. Gia đình bác gặp nhiều khó khăn về kinh tế đến bữa ăn cũng phải chia phần như thời chiến tranh đi sơ tán. Rồi chồng bác bị bắt giam, nhân viên thì bỏ đi hết, nợ nần chồng chất, bác phải xin nghỉ việc không hưởng lương ở cơ quan để lo quán xuyến bộ máy hoạt động.
Bố bác quản lý công nhân lo bán hàng để có nhiều tiền cho bác lo công việc, mẹ bác chăm hai con nhỏ, anh em trong nhà ai giúp được gì cũng đều đáng quý, lo đi tiếp tế cho chồng, lo thu thập chứng cứ để chứng minh chồng bác bị bắt oan. Sau gần 4 tháng chồng bác được thả.
Lúc gặp khó khăn này bạn bè biến đâu mất, chỉ có bố mẹ anh em và những người thân xúm vào giúp đỡ. Bác thấy chồng bác cũng không sung sướng gì và thấu hiểu nỗi vất vả của những người làm doanh nghiệp, nhiều khi vì muốn giữ chữ tín mà cả nhà họ phải nhịn đói để đãi khách.
Khi bác trở lại cơ quan thì công việc đã có người thay thế, người ta xếp cho bác vào chân quét dọn và bảo vệ, bác cũng chấp nhận vì không muốn làm khó cho thủ trưởng. Mọi người trong cơ quan gọi bác là đại bàng gẫy cánh.
Giờ đây đứng giữa tình cảnh nợ nần chồng chất, quan hệ vợ chồng sứt mẻ, bác khuyên cháu hãy dẹp bỏ mọi đau khổ, hờn ghen oán hận sang một bên. Bác biết làm được việc này là rất khó, cần phải có một tấm lòng vì bác từng trải qua. Việc cần làm bây giờ là cháu phải thể hiện bản lĩnh của mình, động viên khích lệ chồng để cả 2 cùng chèo chống vượt qua mọi khó khăn dù có phải làm lại từ đầu. Các khoản nợ cháu cũng có một phần trách nhiệm trong đó, đừng bội tín vì mất lòng tin là mất tất cả.
Bác tin mọi người sẽ thông cảm mà giãn nợ cho. Từ bây giờ cháu phải cố gắng gấp đôi, vừa chăm lo con cái nhà cửa vừa quán xuyến mọi hoạt động làm ăn, tham khảo thị trường. Nếu thấy không an toàn thì một xu cũng không bỏ, đến như ngân hàng cho vay họ còn phải giám sát chặt chẽ để bảo toàn vốn cơ mà. Cháu hãy nhớ rằng sự nghiệp của chồng chính là sự nghiệp của mình, giúp chồng thành công trong sự nghiệp thì mình cũng có nhiều cơ hội để tiếp xúc và học hỏi.
Sau khoảng 10 năm, gia đình bác đã lấy lại được thăng bằng, tuy phải làm chân quét dọn nhưng bác đi làm bằng ôtô 3.0 còn thủ trưởng của bác đi ôtô 2.4. Giờ bác đã nghỉ hưu, chồng bác là người nêu ra ý tưởng, còn bác là người triển khai và thực hiện, chồng bác hiện là lái xe cho bác. Tuy bác có thể ngồi vào lái chính nhưng bác ngồi vào ghế bên cho "an toàn".
Khi cùng chồng vượt qua khó khăn giữ được thăng bằng, công nợ đã trả hết thì việc đi hay ở đều do cháu quyết định. Bác chỉ muốn nhắc cháu là cuộc sống là đấu tranh, là luôn học hỏi và rút kinh nghiệm. Muốn quản lý chồng cũng như nhân viên cháu hãy nhớ: "Một mắt nhắm một mắt mở, nếu nhắm cả hai mắt hoặc mở cả hai mắt" đều không có lợi, cháu hiểu chứ.
Chúc cháu có bản lĩnh và nghị lực để vượt qua giai đoạn khó khăn này.