Mình 23 tuổi, anh 25, quen nhau được 4 năm, thời gian khá dài để tìm hiểu, chúng mình yêu nhau thật lòng và cảm nhận anh yêu mình rất nhiều. Hai đứa công việc tạm ổn, dự định năm sau sẽ làm đám cưới, có thể sẽ làm đám hỏi vào khoảng tháng 9 để cho đứa bạn thân dự trước khi đi du học. Hôm vừa rồi mẹ anh mới ngỏ lời hai đứa làm đám hỏi trong vài tháng tới nhưng giờ thật lòng mình ngưng lại ý định này rồi, trong lòng rất buồn nhưng không thể tâm sự với ai, đặc biệt là người yêu, kẻo mẹ con anh mất hòa khí thì mình mang tội ly gián nữa.
Trong 4 năm yêu nhau mình ngày một yêu anh hơn cũng do quý mẹ anh. Bác rất đứng đắn và đáng kính trọng vì những năm tháng hoạt động cách mạng khổ cực, và hy sinh vì con cháu. Mình nhớ có 2 lần trong quãng thời gian ngồi trên ghế đại học, bác đã cho mình một ít tiền và hơn thế là câu nói làm mình ghi tâm, biết ơn: "Con cầm lấy mà bồi bổ, lấy sức học, con cô làm chưa ra tiền”. Mình khóc như mưa vì cảm động, dần dà tình cảm bác cháu cũng tốt hơn nhiều. Nếu cứ mãi thế này thì đã không có gì.
Dạo gần đây mình thấy hụt hẫng vài điều, cảm giác như bị chú ý, xét nét, bắt bẻ từng chi tiết nhỏ. Chuyện là hôm trước mẹ đẻ mình làm phước gì đấy nên được biếu một giỏ nho tươi, mẹ cẩn thận chọn những chùm tươi nhất, đẹp nhất bảo mình mang biếu mẹ anh. Mình mang sang và có xén một chùm để biếu chị gái anh. Chị hỏi: “Nho ở đâu ra thế em”. Mình cười và vô tư bảo: “Cây nho cạnh chuồng heo nhà em năm nay đột nhiên ra trái thế này đây chị”. Lời nói tiếu với hy vọng mọi người được trận cười thoải mái (vì nhà em hồi nào giờ không một cây nào sống sót trừ cỏ và ai cũng biết), cả nhà cười ồ.
Đã đạt được mục đích nên em cũng quên luôn sự việc đó. Đến một hôm sau, khi quay lại nhà ăn cơm cùng mẹ anh, bác nhắc lại trong bữa cơm: “Cô góp ý lần sau nói cây sau nhà là được rồi, đừng nói là cạnh chuồng heo”. Lúc đó mình ngẩn người vì quá đỗi ngạc nhiên, thậm chí còn không nhớ đã nói thế nữa, tâm trạng chùn xuống từ lúc đó. Mình nghĩ phải tiếp thu.
Một lần khác, mình qua nhà anh, trời rất nóng, anh bật quạt cho mình, mình không để ý vì không bật nên cũng quên tắt mà anh cũng quên hay sao đó. Hôm sau có việc ghé qua nhà anh tiếp, mẹ anh bảo hôm qua em đứng dậy mà không tắt quạt. Rồi lại chuyện mình cùng anh với đứa bạn thân đi uống cà phê, định tan nhóm rồi về nhà nghỉ ngơi nhưng gần trưa anh năn nỉ về ăn cơm cùng gia đình. Lúc đầu mình không đồng ý vì rất mệt (về nhà anh mình không thể nằm ngủ được), rồi anh năn nỉ cả cô bạn thân nên mình cũng xuôi theo.
Lúc đó mới bắt đầu đi chợ nên mang đồ ăn về đến nhà anh là đã 11h30 rồi. Mẹ anh nói đại ý: “Bữa sau mà làm dâu như này là bị la rồi, đi chơi ít ít rồi về mà lo nấu nướng. Ai bảo đi nhiều nên nấu trễ”. Giây phút đó mình nghĩ đúng là ở với mẹ đẻ sướng tuyệt, mẹ luôn thương yêu và giành hết việc, chỉ để mình ngủ nghỉ, có thời gian đi chơi cùng bạn bè sau ngày dài làm việc. Mẹ sợ lấy chồng rồi sẽ không có thời gian ăn chơi mà phải làm dâu, làm vợ và cả làm mẹ.
Đúng là chuyện chẳng có gì nhưng mình thấy mẹ anh rất kỹ tính, mình lại khá tự nhiên mặc dù không tới mức vô tâm, hời hợt. Sau những chuyện đó mình không tự tin có thể lấy chồng. Với mình định nghĩa gia đình thực sự là sự tự nhiên được là chính mình, đôi khi mình có sai nhưng vấn đề không phải xét nét từng chi tiết nhỏ như vậy. Giờ mình thấy không tự nhiên khi bắt đầu một câu chuyện, không dám bi bô kể chuyện vì sợ nói gì đấy vô tâm, không đúng là mẹ anh để ý, mình thực sự thấy khó chịu và gò bó.
Mình làm bên ngành du lịch, thời gian làm việc thất thường, sợ không làm hài lòng một người mẹ chồng cầu toàn và quá kỹ tính như thế. Bản chất là đứa hay suy nghĩ, mấy bữa nay mình tự nhủ phải chăng mình còn chưa tốt, hay do thường xuyên đến nhà người yêu nên không còn được coi trọng.
Bao nhiêu tưởng tượng của mình về gia đình chồng tương lai đã tan biến hết. Mọi người giúp mình với, có phải mình đang nghĩ quá nhiều?
Thục