Tôi 27 tuổi, đang làm cho một cơ quan của huyện, em làm bên bệnh viện, công việc và gia đình của 2 đứa đều rất ổn. Nhà tôi bố mẹ làm nông nhưng nhờ chăm chỉ làm lụng nên kinh tế gia đình cũng khá giả. Nhà em cả bố mẹ đều làm nhà nước, nếu về chung một nhà thì chúng tôi không phải lo lắng gì về tiền bạc hay nhà cửa. Cả hai đều đã trải qua nhiều mối tình và khi gặp thì quen nhau một cách nghiêm túc. Chúng tôi quen nhau được gần 4 tháng và tôi cũng nghĩ cưới nhau chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Vậy mà tôi lại đang phải chịu nỗi đau khó nguôi ngoai được. Công việc của tôi làm nhà nước nên hay ăn nhậu thường xuyên, em không thích điều đó nên hay cáu gắt, trách móc tôi nhiều lần. Nghĩ là quen nhau đàng hoàng nên chưa khi nào tôi nói nặng nói nhẹ em câu nào.
Vừa rồi bên cơ quan em có đợt diễn văn nghệ, em nói sợ không để tôi phiền lòng vì trong đội văn nghệ có nhiều bạn nam, vì thế thời gian đó chúng tôi ít gặp nhau, thi thoảng tối mới nói chuyện. Còn về công việc của tôi, làm nhà nước nên cũng ít vất vả, cả tuần đi làm, thứ 7 và chủ nhật tôi đi học lên cao học và học thêm lái xe ô tô nên cũng không còn thời gian nhiều để đưa em đi chơi. Sóng gió bắt đầu nổi lên vào những ngày đầu tháng 10, ông nội mất, tôi về quê mấy ngày cũng là lúc em và đội văn nghệ đi diễn ở Vũng Tàu. Trong lúc đang buồn đau nhất thì nhận được tin từ một người bạn, em dẫn bạn trai ra mắt và đi chơi, ăn ngủ cùng ở đó. Tôi như chết lặng và không muốn tin đó là sự thật. Nén nỗi đau, tôi cố gắng sắp xếp cho xong chuyện của gia đình rồi bay lại vào tiếp tục công việc. Tôi hỏi thì em thú nhận tất cả và nói việc của em tự em giải quyết, rồi em cứ điều tra tôi tới cùng là ai nói tôi biết.
Tôi đau khổ tột cùng, chẳng thiết làm gì cả vì mới trước đó một tuần là sinh nhật em tôi còn cho em tiền để đi chơi với bạn, em hứa hẹn với tôi đủ điều. Về phần tôi, ba mẹ hòa thuận, kinh tế khá giả, về ngoại hình tuy tôi không cao to phong độ nhưng mặt mũi sáng sủa và hoạt bát, khi còn quen nhau em đều biết. Tuy là tôi đang vừa đi làm vừa đi học nhưng đâu có để em thiếu thốn gì, hay dẫn đi ăn và mua những món quà nhỏ. Lúc đang yêu tôi cũng nói kế hoạch và thực hiện dần bằng việc học lên cao, để sau này công việc thuận tiện. Vậy mà em lại phản bội tôi.
Điều đáng nói là người sau này em quen, qua tìm hiểu tôi biết anh ta đã qua một đời vợ rồi. Thật sự tôi cũng chẳng hiểu em là con người như thế nào nữa, bạn bè và bố mẹ em nếu biết sẽ nghĩ thế nào? Tôi cũng không biết họ quen nhau từ khi nào nhưng mới một tuần trước tôi còn đang nói chuyện vui vẻ thì tuần sau họ đã đi chơi và ngủ nghỉ cùng nhau. Đã vậy em còn chỉ ra đủ lý do, rằng tôi không cho em tự do, không quan tâm em. Nói cho cùng, đó cũng là lời em bào chữa cho việc phản bội lại tôi.
Tôi đang ngồi viết những dòng tâm sự này vào đúng ngày sinh nhật của mình, thật đắng cay và chua xót cho cái tuổi 27. Tôi muốn buông bỏ tất cả và đi thật xa nhưng nghĩ đến gia đình và vì một người con gái không xứng đáng thì có nên không? Cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn với gương mặt lúc nào cũng buồn rười rượi, không biết bao giờ nỗi đau này mới phôi phai? Tôi sẽ chờ em quen người đó, một người qua một đời vợ rồi sẽ như thế nào và được bao nhiêu lâu?
Dũng