Chúng tôi cưới nhau hơn 6 năm, chồng làm IT cho một công ty cấp nước, tôi là giáo viên THCS, có hai con trai rất dễ thương. Hơn 6 năm qua vợ chồng tôi sống vui vẻ và hạnh phúc dù có đôi lần giận hờn. Ngày cưới, mẹ và phía bên ngoại của tôi không đồng ý cho lấy anh, rồi vì hai đứa đã "ăn cơm trước kẻng" nên mọi người đành chấp nhận. Sau khi cưới, anh về quê tôi sống cùng với gia đình tôi. Thời gian đầu anh chưa có công việc nên ở nhà phụ giúp, lo lắng mọi việc trong nhà tôi từ cơm nước, nhà cửa, chén bát... rồi chăm sóc mọi thứ khi tôi sinh con đầu lòng. Anh cả ngày cứ quần quật vào một đống công việc, rồi còn phải thức khuya để chăm sóc tôi ở cữ. Đã thế mẹ tôi suốt ngày chỉ biết chửi rủa la mắng anh, tôi thương anh lắm, chỉ biết nằm khóc chứ không cách nào giúp được.
Thời gian sau anh cũng xin được việc, tôi thi đậu viên chức, cuộc sống diễn ra êm đềm hơn vì anh có đồng tiền lương, không phụ thuộc vào gia đình tôi nữa. Thế nhưng mọi thứ với anh như không hề thay đổi, ngoài giờ đi làm anh còn phải phụ giúp gia đình tôi, lo toan đủ thứ từ cơm nước, chén bát, lâu dọn nhà cửa và chăm sóc mẹ con tôi. Anh không bao giờ tụ tập bạn bè chơi bời hay nhậu nhẹt. Anh luôn lễ phép với mọi người, chưa từng làm gì có lỗi với tôi và gia đình tôi. Vậy mà mẹ tôi vẫn vậy, hở ra là mắng chửi anh, có khi còn chửi luôn cả ba má anh, trong khi họ có lỗi gì đâu. Có lúc anh tâm sự: "Giá như mẹ đối với anh được như con cún mẹ nuôi thôi là anh cũng vui lắm rồi". Nghe chồng nói tôi đứt từng khúc ruột, không thể làm gì giúp anh. Đã có vài lần không thể chịu nổi cảnh sống đó mà anh bảo tôi dọn ra thuê trọ. Tôi có hứa với anh nhưng đến ngày lại không dám đi vì sợ mẹ. Thương mẹ con tôi nên anh đành chấp nhận ở lại, cuộc sống cứ thế lại đâu vào đó.
Gần hai năm trước chúng tôi làm nhà, nói là làm chứ thực ra chúng tôi không biết ra sao khi trong tay chỉ có hơn 20 triệu. Mẹ tôi bảo cứ làm đi rồi mẹ cho mượn, còn chỉ người cho vợ chồng tôi mượn thêm tiền mà làm. Nhắm mắt làm liều, chúng tôi thế chấp sổ đỏ vay tiền ngân hàng làm nhà. Trong lúc đang làm nhà, tôi ở cữ vì sinh con thứ hai nên không giúp gì được cho chồng. Anh vừa làm công việc, vừa phải lo toan vật liệu, tiền nong cho thợ, làm thêm ban đêm, lo lắng chăm sóc mẹ con tôi, phụ giúp gia đình...
Ngày chúng tôi ra ở riêng cũng là ngày mẹ hoàn tất thủ tục ly hôn với ba, dọn về ở cùng chúng tôi, ngoài ra em trai út tôi cũng về sống cùng. Anh thương và lo lắng cho em tôi còn hơn lo cho bản thân. Những tưởng những ngày hạnh phúc thực sự sẽ đến với chúng tôi, ai ngờ lại là những tháng ngày bất hạnh đối với anh. Một năm sau khi làm nhà, anh thú nhận đã nợ bên ngoài rất nhiều tiền, từ tiền lãi bình thường, tiền góp cho đến tiền rau dưa. Khi nghe anh nói tôi thực sự choáng váng, với số tiền hơn 700 triệu như vậy chúng tôi biết xoay ở đâu để trả?
Tôi hỏi vì sao ra nông nỗi như vậy, anh trả lời. Do khi làm nhà thiếu tiền mẹ tôi hứa cho mượn nhưng cuối cùng lại không đưa, anh không biết mượn ai nên đành mượn bên ngoài. Lúc đầu chỉ có vài chục triệu, nhưng vì hàng tháng phải lo các loại tiền nên mượn đầu này đắp đầu kia, con số tăng dần theo từng ngày, cho đến hôm nay là như vậy. Có lần anh đã nói muốn cùng tôi tìm cách giải quyết tiền nong, lúc đó số nợ bên ngoài chỉ hơn 70 triệu. Lúc đó tôi đã khóc nhiều, đòi tự tử nên anh tìm cách nói dối là không nợ nần gì bên ngoài, cứ âm thầm lo lắng và chịu đựng một mình gần năm nay.
Tôi nói với bên ngoại và mẹ, mong được sự giúp đỡ. Nghe tin mọi người không giúp còn xúm vào chửi mắng, đánh đập anh thậm tệ, ép buộc tôi phải làm đơn ly hôn, bắt vợ chồng tôi sang tên cái nhà lại cho dì tôi. Lúc đầu anh không chịu, anh nói: "Nếu như bán nhà ra ngoài thì mình sẽ đủ tiền để trả nợ và làm lại từ đầu. Còn sang tên lại cho dì hay mẹ thì cơ hội trả nợ không có mà anh còn phải bỏ xứ đi chứ lấy tiền đâu trả". Tôi không chịu nổi áp lực nên khuyên anh đồng ý ly hôn và sang tên nhà lại cho dì tôi. Tuy rất ấm ức nhưng vì thương tôi mà anh làm theo ý tôi. Tưởng làm như vậy anh sẽ được yên thân mà làm ăn để làm lại cuộc đời, ngờ đâu lợi dụng quen biết với lãnh đạo nơi công ty anh làm, bên ngoại tôi đã tác động để công ty sa thải anh. Mẹ tôi thuê người ngoài tìm đánh anh, làm sao cho anh phải bỏ xứ mà đi.
Mấy hôm nay anh đi rồi, tôi thương anh nhưng không biết làm gì cả. Anh cứ nhắn tin và hối thúc tôi bỏ tất cả, đem con về trên quê của anh rồi cùng làm lại từ đầu. Phần vì phải báo hiếu cho mẹ, phần con cái còn nhỏ, phần công việc của tôi sẽ dang dở nên tôi không muốn phải làm như vậy. Tôi bế tắc quá, mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Thư
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.