Tôi đang có một gia đình cũng như các gia đình khác, vợ chồng công chức, hai con một gái, một trai xinh xắn, học giỏi, sống cùng mẹ chồng đỡ đần công việc gia đình, chăm sóc con cái. Chồng tôi 40 tuổi, tôi 36, anh là con người năng động, ngoại giao tốt, nhiều mối quan hệ ban bè, đồng nghiệp, đối tác làm ăn. Anh là kỹ sư công trình, ngoài giờ hành chính anh làm thêm rất nhiều công việc, đảm bảo cho kinh tế gia đình.
Tôi là giáo viên, ngoài giờ lên lớp dành hết thời gian chăm sóc dạy con học và chờ anh đi làm về. Trong cuộc sống, nhiều lúc tôi giận hờn vì anh dành ít thời gian bên vợ con, tôi hay trút bực dọc, gây sự khi anh chơi thể thao về muộn, rồi dành thời gian rỗi cho bạn bè cả nam và nữ hơn cho vợ con. Nhiều lần cãi nhau tôi nói sống không cần anh vẫn có thể nuôi và chăm con (chỉ nói dọa thôi).
Anh là người rất tốt với bạn bè, có năng lực trong công việc, có vị trí công tác tốt, là trưởng phòng của một công ty, sự nghiệp đang thăng tiến, có nhiều dự án đang thực hiện. Anh rất bận rộn với công việc, còn với gia đình anh nói không muốn thua kém bạn, hàng xóm láng giềng. Anh làm mọi việc để gia đình có cuộc sống đầy đủ nhưng ít để ý việc nhà (vì có bà nội) và việc dạy con hoàn toàn là do vợ nhưng tôi cần gì anh đều làm cho. Con ốm, tôi cần anh đi mua thuốc, vợ đau anh chở đi viện lúc nửa đêm, trời mưa gió anh đưa con đi học, đi thi. Công việc to lớn trong nhà có anh tôi không phải bận tâm nhiều.
Cuộc sống của tôi bỗng tối sầm, mù mịt, tôi như đang đi trên bờ thì rơi xuống vực thẳm, không lối thoát. Trên đường đi làm tất bật, một chiếc ôtô đi ngược chiều tông vào, anh bị chấn thương sọ não, dập phổi, gãy tay và nhiều vết thương khác. Anh hôn mê 12 ngày thở máy, tôi không rời anh trừ khi quá kiệt sức. Tôi đã quá chủ quan khi anh tỉnh vì nghĩ anh đã qua cơn hiểm nghèo, nhưng phút cuối tôi ngã quỵ khi bác sĩ nói anh không qua nổi.
Tôi đã chăm anh một tháng, nửa tháng đầu ở bệnh viện trung ương, sau đó bác sĩ chuyển về bệnh viện tỉnh. Tôi là một phụ nữ, chưa từng va chạm bệnh viện, muốn chữa trị tốt nhất cho anh nhưng không biết phải đưa anh đi đâu. Tôi để anh nằm viện tỉnh nửa tháng, sức khỏe anh yếu dần mà không biết, tôi không có chuyên môn, bác sĩ thì không để ý kỹ tình trạng vì họ cũng chủ quan. Thế là anh kiệt sức rồi ra đi mãi mãi.
Tôi phát điên, thần kinh như tê dại, ân hận, day dứt bản thân, có lẽ vì tôi mà anh không còn tồn tại, vì tôi nên con khổ cả cuộc đời không còn bố chăm sóc. Vì tôi làm cho mình suốt đời không có anh, không niềm vui, không người chia sẻ, không còn người chờ đợi mỗi ngày, không còn ai an ủi, lo lắng cho mấy mẹ con, không còn tiếng nói ấm áp, người ôm ấp tôi mỗi khi đông về, không còn tiếng chuông điện thoại hỏi em ở đâu, làm gì. Nhà không còn bóng anh, mấy mẹ con, bà cháu côi cút mỗi khi đêm về.
Hai con còn quá nhỏ, đứa lớp 6, đứa mẫu giáo, chúng ngây ngô hỏi bố mất rồi à, bố không về nữa à. Công việc anh còn bề bộn, dang dở, cuộc đời anh còn dài, sức khỏe, sự nghiệp, gia đình nương tựa, vậy mà anh đã ra đi vì tai nạn do người khác gây nên. Có lẽ cũng vì tôi không đủ sức cứu anh, đáng lẽ anh vẫn còn, dù nằm một chỗ cũng làm cho tôi có nghị lực sống, nuôi con và chăm anh hàng ngày.
Có số phận không hỡi các bạn, mọi người xung quanh tôi bảo là số mệnh, nhưng tôi không cam chịu, nếu chồng bệnh hiểm nghèo thì đành. Tôi biết có bao người cũng bị tai nạn, có người qua, có người không nhưng tôi không thể vượt qua tình cảnh này. Khi tôi quen anh, bố chồng mất vì bệnh lúc 53 tuổi, năm sau em trai chồng mất lúc tắm biển khi đang là sinh viên, rồi cô ruột anh không chồng tự tử, một mình mẹ chồng lo hậu sự.
10 năm qua, anh lại ra đi đột ngột, để lại mẹ già, con nhỏ, gánh nặng cuộc đời cho vợ và duy nhất một cô em gái đã lấy chồng. Tôi muốn đi cùng anh cho nhẹ lòng vì quá tuyệt vọng, cô đơn, không còn tâm trạng nuôi và chăm con. Tôi sợ cuộc đời, chỉ biết khóc, không biết sống thế nào khi không có anh nữa.
Người thân động viên, an ủi nhưng không chịu đựng thay nỗi buồn của tôi, nỗi cô đơn, tuyệt vọng, không thay bố nó được cho hai con tôi. Tôi phải làm sao để tiếp tục nuôi dạy con nên người, hay cả ba mẹ con đi theo anh cho đỡ lẻ loi? Nghĩ lại, tôi không có quyền tước đoạt cuộc sống của hai con, nếu tôi chết thì con lại bơ vơ quá khổ, nhưng tôi không vượt qua được tình cảnh này. Mọi người hãy nói với tôi đi, tôi nên làm thế nào? Tôi đang bế tắc và không có ai để chia sẻ. Chân thành cảm ơn.
Bích