Tôi gần 40 tuổi, từng có gia đình hạnh phúc, chồng là người đàn ông thành đạt, tính toán và gia trưởng, trước kia anh không như vậy. Chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu từ lúc cùng tay trắng. Tình yêu đó chết dần và đổ vỡ sau 15 năm cố gắng. Anh trở thành quan chức cao cấp, có một vài công ty riêng nhưng tránh đứng tên. Tôi có phần chậm chạp, đãng trí nhưng dịu dàng hiếu thảo, được nội ngoại yêu quý. Tôi làm ở một công ty nước ngoài, tự lo sinh hoạt gia đình và không phụ thuộc vào anh.
Một ngày bình thường khi tôi vẫn nói yêu anh, anh gạt tôi ra bảo “Yêu với chả đương”, trực cảm của người vợ mách bảo tình cảm trong anh đã thay đổi. Tôi nghe về sự không chung thủy của anh từ những người đủ tin tưởng, cũng bắt được tin nhắn tình cảm từ phía người thứ ba. Tất cả được anh giải thích một cách lấn át. Một ngày khác, anh bắt đầu sử dụng những ngôn từ ghê sợ, chúng tôi cãi nhau ngày càng gay gắt, đặc biệt về kinh tế. Trước đây, anh quản lý thẻ lương của tôi và phát lại tiền chợ. Khi tôi tự cầm thẻ tài khoản lương của mình, anh luôn có lý do cần thêm tiền để sử dụng bảo tôi rút ra. Kết quả tài khoản của tôi hầu như về số không.
Năm thứ 11 của hôn nhân, chúng tôi viết đơn ly hôn. Anh nói “mọi thứ do tôi làm ra” khi đưa đơn khiến tôi choàng tỉnh sau bao nhiêu năm cố gắng vô nghĩa. Mọi nguồn lực của gia đình đều dồn cho anh phát triển, khi thành đạt anh có thể phủi tôi ra đường. Hai con đều theo mẹ nên 3 mẹ con về ông bà ngoại. Anh tìm cách làm lành, tôi không nhu nhược nữa. Chồng tính toán tiền nong trong số lương của tôi một cách vô lý, vượt ngoài khả năng của tôi. Tôi bị áp lực về tinh thần, nói những câu loạn ý kiểu “Anh có thành ma cà rồng hút máu tôi ra cũng chẳng có khoản nào như thế”. Tôi không hiểu một người thu nhập gấp nhiều lần như anh, kiếm và tiêu tiền chẳng thua gì đại gia, sao có thể chặt chẽ hẹp hòi với vợ như vậy. Trong khi tôi vẫn lo hầu như mọi chi phí sinh hoạt và không hoang phí, gia đình và bạn bè xung quanh thường ngày còn kêu ca tôi bỏ bê bản thân mình.
Khi nghèo khó, bố mẹ đã gắn nhà đất đang ở, vay tiền giúp chúng tôi. Vậy mà bây giờ, khi bố mẹ cần và chúng tôi dư tiền để trong ngân hàng, tôi hỏi chồng cho mượn và bố mẹ đã làm sẵn thủ tục vay để rút trả bất cứ khi nào cần, anh lại không đồng ý. Trong khi hầu như mọi khoản chi về phía nhà nội, kể cả những khoản không được hỏi ý kiến và sau này mới biết, tôi đều ủng hộ: xây nhà thờ, gửi tiền cho em trai làm ăn nước ngoài, mua đất, cho anh chị em họ hàng vay… Tôi tự tiết kiệm trong khoản lương của mình gửi về cho bố mẹ vay, để lại tin nhắn chuyển tiền cho anh biết vì lúc đó không thể nói chuyện được với anh nữa. Anh gọi điện về đòi, bố mẹ trả lại ngay lập tức. Tôi chẳng thèm tiết kiệm nữa.
Chồng tiếp tục đòi đưa tiền, trong khi tôi đã tiêu hết khiến tôi càng căng thẳng hơn. Anh còn đòi nợ tôi những điều vô lý: một nửa tiền nhà đang ở, tiền đầu tư ôtô… tôi phải kể cụ thể con số chồng trước kia đã cầm của tôi cộng đủ lại vượt con số anh đòi thì anh mới không nói được gì nữa. Tôi không đồng ý đưa lương cho chồng vì anh phủ nhận những gì tôi đã đóng góp. Ngoài ra còn một số lý do như: lúc tôi chưa có việc làm mang bầu đứa lớn suy dinh dưỡng; anh lên sếp mang về nhà được chút thực phẩm bảo “không có những thứ tao mang về thì ăn gì”; anh từng xuống tay bạo lực với tôi; đuổi “mày cút ra khỏi nhà tao”.
Anh không chung thủy và lừa dối đến cùng. Điều đáng nói ở đây là những gì anh trút xuống hầu như chẳng có căn cứ chính đáng nào. Anh đổ lỗi cho những áp lực từ sự nghiệp vĩ đại anh đang gánh vác. Vậy công việc của tôi ở vị trí chủ chốt, nơi mà bao nhiêu người bật đi vì không chịu nổi trong một công ty hơn 2000 nhân viên thì áp lực ít hơn ở cơ quan nhà nước hay sao? Những ngôn từ cay đắng tận tâm can anh dành cho tôi, cả cái bạt tai túm tóc bóp cổ đàn áp kiểu dạy vợ, đến chết tôi cũng sẽ không thể nào quên được. Kinh khủng hơn cả việc anh phản bội là cách anh không biết chân thành nhận lỗi, đối xử tệ bạc, tự nhận mình là vua, luôn cho mình là đúng… khiến tôi không còn muốn cố gắng nữa. Tôi có thể nhường nhịn anh nhiều thứ, nhưng có những giới hạn mà anh không bao giờ nên vượt qua.
Người tình hiện tại có vẻ đúng tiêu chuẩn của anh: trẻ trung, tròn đầy, nhanh nhẹn hơn, cũng khá ưa nhìn. Tình yêu trong tôi đã chết và cũng chẳng phải lần đầu tiên bị phản bội nên tôi thích nghi nhanh chóng, chỉ thấy tủi thân vô cùng. Một người đối xử kinh khủng, chặt chẽ, khô cằn với tôi như anh, ra ngoài vẫn ga lăng và ngọt ngào không kém ai. Con trai tôi phát hiện tin nhắn trên điện thoại cũ của bố (những chiếc iphone này cài chung icloud gì đó), tôi chụp được một số nội dung yêu đương nhớ nhung và liên quan đến chuyện ấy. Tôi không làm rùm beng, chỉ cần anh chân thành nhận lỗi nhưng lại lừa dối đến cùng. Anh dựng kịch bản, nhắn tin với bồ theo kiểu “Em diễn sâu quá làm vợ anh nghi ngờ tưởng thật thì chết”. Dù biết anh có tài đổi trắng thay đen tôi vẫn uất ức vô cùng. Thật và giả chẳng lẽ có thể giống nhau? Và trong mắt anh tôi ngu dốt đến thế?
Tôi mệt mỏi lắm rồi. Trước mắt tôi sẽ ly thân một thời gian. Tôi chỉ đang băn khoăn vì các con đang tuổi lớn và nông nổi, rất dễ bị ảnh hưởng tâm lý. Có phải hôn nhân nào cũng sẽ có lúc đáng sợ như hôn nhân của tôi không? Có cách nào để mọi chuyện xảy ra ít tổn thương nhất đến các con tôi không?
Hằng